Lão giả bị truy đuổi ấy có tu vi của Nguyên Anh sơ kỳ viên mãn, lại vào thời điểm này dấu tích thảm hại, thần sắc hoảng loạn. Bốn người tới phía sau đều là Nguyên Anh tu sĩ. Hai người trong đó là Nguyên Anh sơ kỳ, hai người khác lại là Nguyên Anh trung kỳ, đều thần sắc không thân thiện.
Thấy đường lui đã mất, sắc mặt của lão giả ấy đăng đắng, liên tục chắp tay về phía đối phương cầu xin tha thứ:
- Tại hạ đã móc ra linh thạch đến bồi thường, chư vị đạo huynh tội gì bức bách đến mức sinh tử này chứ?
Người cầm đầu của bốn người chính là một tu sĩ của Nguyên Anh trung kỳ. Người này cũng là bộ dáng lão giả, nhưng lại thần tình âm chí, một thân sát khí, cười gằn nói:
- Đệ tử ta đã là Kim Đan viên mãn tu vi, Kết Anh sắp tới, lại mệnh tang bởi tay ngươi! Ngươi cho là móc ra năm vạn linh thạch có thể đổi về tính mạng của đệ tử ta sao?
- Hừ! Giết người thì thường mạng! Sư huynh hà cớ gì dài dòng với hắn...” Một nam nhân Nguyên Anh trung kỳ khác thần tình bất thường, nói lời ác độc.
- Dám giết đệ tử của Thiên Hợp Môn ta, tội không thể tha thứ!
- Lão đầu, ngươi rốt cuộc đến từ môn phái nào hả? Chẳng lẽ chưa nghe nói qua Thiên Hợp Môn của ta sao...
Đó là hai vị nam nhân trung niên của Nguyên Anh sơ kỳ, ngươi một lời ta một lời lên tiếng phụ họa. Một người thần tình hung ác, một người mang theo cười lạnh, hiển nhiên chưa coi trọng đối thủ.
Lão giả bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong thần sắc mệt mỏi, lướt qua một chút vẻ xào xạc và tịch mịch. Ông ta thở dài một cái nặng nề, lần nữa chắp tay một cái với đối phương, khổ sở nói:
- Tại hạ tự biết không còn sống lâu nữa! Nhưng lòng có khó chịu, không nói ra không thoải mái...
Lời nói chợt ngừng, phảng phất tử ý đã quyết, lão giả bỗng nhiên nhoẻn miệng cười bình thường trở lại. Chỉ có điều, nụ cười kia có chút bi tráng mà thê lương. Ông ta trầm giọng nói:
- Vị đạo huynh này không phải hỏi ta đến từ phương nào sao? Thật không dám giấu giếm, ta đến từ một nhà tiểu tiên môn. Môn hạ tu sĩ Kim Đan rất nhiều, Nguyên Anh tu sĩ lại chỉ có một mình ta! Vì cái gì? Thiên Đạo này mờ ảo, không thể nào cảm ngộ, chúng ta chỉ có nhận mệnh! Đan dược có thể tu luyện cũng không phải chỗ nào có thể tìm ra, khiến cho ít nhiều đệ tử khổ tu mấy trăm năm, cuối cùng đành phải nhìn trời mà hít...
Lời nói đến đây, lão giả tay vịn râu dài, lại thở dài một tiếng. Vẻ thờ ơ và khinh thường của đối phương chính là như đã đoán trước, ông ta lơ đễnh nói tiếp:
- Thân là tiên môn trưởng giả, đương nhiên gánh vác trách nhiệm truyền thừa, mặc dù thân tử đạo tiêu, cũng sẽ không tiếc! Cho nên, ta đi khắp tiên phường lớn nhỏ, chỉ vì tìm đan dược cho môn hạ đệ tử. Khi nhìn thấy có người bán ra 'Hóa Anh đan' ta làm sao chịu bỏ lỡ chứ? Không ngờ người đó lại dùng đan dược làm mồi nhử bày cuộc, đợi sau khi lấy được mười vạn linh thạch của ta liền tụ tập đồng bọn đến tranh giành đan dược trên người của ta. Bất đắc dĩ, ta bấy giờ mới giết người... Ha ha!
Lão giả bi thương nhoẻn miệng cười, tự giễu nói:
- Vốn tưởng rằng người bày cuộc hại nhân bất quá là đồ đệ nho nhỏ, không nghĩ tới lại đưa tới chư vị cao nhân! Cổ nhân có nói, đạo tâm không biến mất, thiên đạo không mất! Ngặt một nỗi lương tri mông muội, quỷ mị quỷ quái cản đường, đạo này cũng không phải đạo, có khóc cũng không làm gì!
Sau khi lão giả nói xong, lại lắc đầu khe khẽ, trên nét mặt đều thất lạc. Ông ta thôi thúc phi kiếm yểm hộ phía sau, hiển nhiên là muốn thề sống chết liều mạng! Nhưng người cầm đầu của đối phương lại nhíu mày, bỗng nhiên ngửa đầu nổi giận nói:
- Tiểu bối không biết sống chết, cút!
Ông ta còn chưa dứt lời, người có mặt tại chỗ đều đã nhận ra động tĩnh của bầu trời. Năm vị Nguyên Anh tu sĩ vào lúc này đánh nhau sống chết, lại có người núp trên mây tiếp tục rình mò. Mà trên phi thuyền kia, rõ ràng là một Kim Đan tiểu bối bộ dáng tuổi còn trẻ.
Đổi lại ngày xưa, bên bị quát mắng e rằng sợ không tránh kịp, lặp tức chạy trối chết. Nhưng mà tình hình hôm nay có chút cổ quái, phi thuyền kia vẫn chưa rời đi, ngược lại chậm rãi bay xuống.
Thấy thế, năm người trên sườn núi đều trong sự ngạc nhiên, nhưng thần sắc không đồng nhất.
Bốn người của Thiên Hợp Môn thì động sát tâm, mắt thấy liền muốn phát tác.
Lão giả bị vây kia thấy rõ tình hình trên phi thuyền, không ngờ lại trên nét mặt tuyệt vọng đã hiện lên một chút vui mừng, lập tức lại hóa thành khuôn mặt cảm khái và lo lắng! Ông ta thấy bốn người kia động sát cơ, không dám chần chờ, vội giương giọng khuyên can nói:
- Lâm tiểu hữu! Quả thật là ngươi... Lúc này hiện thân, đủ thấy chân tình, lão phu ngại ngùng mà nhận! Xin nhanh chóng rời đi...
- Ha ha! Ta nếu muốn rời đi, sao lại để ông phát hiện chứ...” Trên phi thuyền, Lâm Nhất cười khổ. Tam đan trong người hắn, thần thức không thua Nguyên Anh trung kỳ, nếu muốn ẩn giấu biệt tích, cũng không phải là việc khó.
Chỉ có điều, ở địa phương như vầy hắn nhìn thấy Nhạc Thành Tử, quả thực khiến người ta ngoài ý! Đã cách nhiều năm lần này gặp lại, xem như tha hương ngộ cố tri sao? Mà tình hình lúc này không thấy nửa phần vui mừng, ngược lại là tỏ ra quỷ dị!
Lâm Nhất vốn muốn núp ở một bên nhìn náo nhiệt, sau đó phủi mông một cái rời đi. Thế nhưng một phen lời nói của vị cố nhân này trước khi chết khiến cho trong lòng động một cái, khoái ý nhìn có chút hả hê đó không cánh mà bay!