Vệ Tòng xót Chính Dương đỉnh của ông ta. Lâm Nhất uốn ngược cơ thể rơi xuống, lại lộ vẻ mặt bất đắc dĩ. Sau khi Huyền Thiên Thuẫn ngăn cản một đòn phi kiếm đột kích đã vỡ nát; Kim Long kiếm cùng Xích Kim Diễm Long chút chiếm thượng phong, nhưng nhất thời khó có thể giành thắng lợi.
Thấy đối phương đang ngạc nhiên thu lại phi kiếm cùng Kim Long Thủ, Lâm Nhất thừa cơ đứng vững. Huyền Kim Thiết Bổng trên tay được đổi lại thành Kim Long kiếm, lúc này hắn mới thở ra một hơi.
Gậy sắt có mạnh mẽ lại khó có thể chấn động được căn bản của Vệ Tòng. Ban đầu, hắn muốn mượn uy lực của Huyễn Đồng trợ giúp mượn cơ hội đánh lén, nhưng vẫn tốn công vô ích. Đây cũng là nguyên nhân cho tu vi hai bên chênh lệch quá nhiều! Lâm Nhất đã lĩnh hội đầy đủ về điều này. Chỉ dùng man lực, sẽ khiến chính mình mệt mỏi nằm xuống. Nếu luận về pháp thuật thần thông, hắn là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, bất kể thế nào cũng kém hơn một cao thủ Kim Đan hậu kỳ thành danh. Tiếp tục như vậy, tình hình không lạc quan lắm.
Lâm Nhất âm thầm tính toán thời gian, Vệ Tòng lại kinh ngạc không thôi. Giao đấu trong mấy hiệp vừa rồi, ông ta không chiếm được chút lợi ích nào. Đối phương còn có thủ đoạn gì nữa thì ông ta còn chưa biết, nếu muốn giành thắng lợi cũng giết chết hắn, sợ rằng sẽ phải tốn sức! Đây là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ sao? Sao vướng tay vướng chân như vậy? Tuy nhiên, hôm nay là cơ hội khó có được, ông ta kiên quyết không thể bỏ qua!
Một cao thủ Kim Đan hậu kỳ, một tiểu tử Kim Đan sơ kỳ, hai người này liều liều mạng thì cuối cùng thắng bại chắc không có gì lo lắng. Cũng không phải chỉ có một người không cam lòng dừng tay ở đây. Lâm Nhất quay đầu lại liếc nhìn cửa động mình đã tới đây, lại nhìn về phía Thu Thái Doanh nói:
- Cô nương vẫn nên rời khỏi nơi đây thì thỏa đáng hơn, để tránh khỏi bị vạ lây tới bản thân!
Trong lúc nói chuyện, Kim Long kiếm trên tay hắn có ánh sáng chớp hiện, đột nhiên hóa thành rất nhiều tia sáng màu vàng như có như không bay ra ngoài, đảo mắt đã biến mất trong các ngõ ngách của sơn động.
Từ đây muốn chạy thoát thân không khó, nhưng Lâm Nhất còn không muốn chạy trốn! Đây là đối thủ chân chính đầu tiên sau khi hắn quay về Đại Hạ, hắn muốn dốc hết sức lực đánh một trận! Đây không phải là khinh thường kẻ địch, mà là muốn xem mình mạnh tới mức nào! Chỉ là thủ đoạn đối phó với địch vẫn hơi ít.
Hành động của Lâm Nhất khác thường, sát cơ bên trong sơn động càng tăng. Vệ Tòng nghi ngờ, quan sát khắp nơi một lúc, mới nhìn về phía đối phương hừ lạnh một tiếng, nói:
- Kim Long Thủ có chút kỳ lạ, pháp bảo phi kiếm có vẻ không tầm thường, uy lực Huyền Thiên Thuẫn còn tạm được, gậy sắt được chế tạo từ Huyền Kim nên rất cứng rắn. Chỉ có điều, tu vi vừa rồi ngươi thi triển công pháp lại không phải tới từ Chính Dương tông, cũng không phải tới từ Huyền Thiên môn, cũng không của tiên môn nào đó trong Đại Hạ. Không biết ngươi còn thủ đoạn nào, Vệ mỗ có chút chờ mong về điều này!
Trong lúc vô tình, Vệ Tòng trở nên cẩn thận. Thấy Thu Thái Doanh còn đang do dự, ông ta có chút không nhịn được lại nói:
- Tiểu bối ngươi hẳn là đến từ Hắc Sơn đi? Không được ở đây làm vướng chân vướng tay nữa, nhanh chóng rời đi!
Nghe tiếng, Thu Thái Doanh nhíu mày. Dưới chân nàng thoáng động, lại không lao về phía cửa động mà lao thẳng đến suối đen với sương mù cuồn cuộn này. Ngoài dự đoán mọi người, nàng bước về phía nước suối, còn không quên vội vàng liếc nhìn về phía Lâm Nhất.
Thu Thái Doanh biến mất ở trong con suối, có chút kỳ lạ! Bên trong sơn động, hai người còn lại đang giằng co lại không hề động đậy, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào đối phương, ép lực chờ đợi.
- Lâm Nhất, để cho Vệ mỗ xem ngươi còn có bản lĩnh gì nữa!
Trong khi nói chuyện, khí thế trên người Vệ Tòng đã thay đổi. Hai mắt ông ta lấp lánh, chòm râu phất phơ, phi kiếm đang xoay quanh bên cạnh bỗng nhiên tản ra ánh sáng loá mắt, thoáng chốc chiếu sáng cả sơn động.
Cao thủ Kim Đan hậu kỳ tuyệt đối không thể khinh thường! Đây mới thật sự là Vệ Tòng!
Trong lòng Lâm Nhất thầm sợ hãi, vẻ mặt nghiêm trọng. Hắn chậm rãi giơ Kim Long kiếm trong tay lên, một khí thế cực mạnh bắn ra. Theo đó có ánh sáng màu vàng ảm đạm chớp hiện, sau lưng hắn hiện ra ảo ảnh của một đầu rồng lớn chừng hơn trượng, dữ tợn hung ác.
- Ầm...
Một tiếng nổ rất khẽ vang lên, đột nhiên đánh nát sự yên lặng của sơn động. Hai luồng khí thế khác nhau lại mạnh mẽ va chạm vào nhau, sương mù màu đen lập tức tiêu tan thành mây khói. Xung quanh tràn ngập sát cơ nồng đậm.
Mấy trăm trượng sâu bên trong lòng đất Hắc Thủy Nhai, bên trong sơn động rất lớn này khó tránh khỏi diễn ra một trận chiến sinh tử. Mà trong lúc hai kẻ tử thù sắp động thủ, vẻ mặt cả hai lập tức thay đổi...