Vô Tiên

Chương 670: Chương 670: Kẻ thù tới cửa (1)




Đây là một nơi sơn cốc rất vắng vẻ.

Trong cốc cong vẹo tọa lạc chừng mười gian nhà lá. Một số hán tử phạch ngực lộ lưng dùng xong điểm tâm xong, vội vàng vây quanh hai cái giếng sâu bận rộng. Trên giếng sâu có lắp đặt bánh xe quay kéo, bị một hán tử khắp người đầy u bắp thịt dùng sức lắc mà bắt đầu kéo..., một trận xoay kêu rít một hồi lâu sau, lại có vài tiếng quát to vang lên, từ dưới giếng có một cái giỏ được lôi lên, không ngờ bên trong lại chưa đựng những hạt muối trắng muốt như ngọc.

Cái giỏ được đưa lên đó được tháo khỏi móc treo, hai vị hán tử hợp lực đưa nó tới một căn nhà lá cách đó không xa.

- Nhìn phân lượng trong giỏ muối, xem ra Tiểu Báo ở phía dưới không có lười biếng. Ha ha.

Người nói chuyện chính là một người lớn tuổi, ngoài thân mặc nhiều nhiều quần áo hơn so với người khác, dường như là một quản sự.

- Ha ha. Không phải là Tiểu Báo sợ Ngô Bá ngài không cho hắn ăn cơm.

Một hán tử cường tráng chừng hai, ba chục tuổi ở bên cạnh trêu ghẹo. Người sau cười cười, ngồi xuống một tảng đá, ôn hòa nói:

- Ta đây không phải là dọa hắn, đỡ phải sức lực toàn thân hắn không có đất dùng.

Lời của hắn lại đưa tới một trận cười vang.

Trải qua không bao lâu, dưới giếng mơ hồ truyền lên tiếng la vang vọng:

- Nổi lên...

- Yêu. Tiểu Báo hôm nay thực ra sức.

Một người hán tử đổ nước ra tay, lau mồ hôi trên đầu một lượt, bước nhanh đến phía trước, lấy ra bánh xe dùng sức lắc lên.

Tiếng ríttt.... vang lên, dây thừng căng thẳng quấn lấy bánh xe. Không biết là giỏ muối đưa lên quá nặng hay là duyên cớ vì hắn, nơi cần cổ của hán tử kia nổi lên gân xanh, cánh tay trở nên cật lực. Hắn vội vàng hô lớn về phía đồng bạn:

- Đừng ngẩn ra đất, nhanh phụ một tay.

Hai vị hán tử bên cạnh không dám thất lễ, sải bước chạy tới, chưa chạm đến bánh xe, trong tai chỉ nghe một tiếng rắc rắc , hán tử quay bánh xe kia tay chợt trược đi, bất chợt lảo đảo, ngã lặn ra trên đất. Cái dây treo giếng căng ấy lập tức trở nên lỏng lẻo hẳn ngay.

- Ah. Không xong.

Hai vị hán tử hô lên cả kinh một tiếng, sửng sốt choáng váng ở giữa sân. Mà cách đó không xa Ngô Bá đứng dậy, sắc mặt đại biến. Ngón tay hắn chỉ vào miệng giếng, khóe miệng run rẩy, không biết như thế nào là tốt.

Lại có mấy hán tử đã nhận ra động tĩnh bên này cho nên nhanh chóng chạy tới. Có người hô to:

- Thừng giếng gãy rồi. Phía dưới còn có người....

Chỉ thở dốc một chút, mọi người bên cạnh giếng đều nghe một tiếng vang nặng nề từ dưới đất truyền lên, mơ hồ còn có tiếng khóc kêu. Ngô Bá cảm thấy đôi chân như nhũn ra, thầm nghĩ xong rồi. Trang bị đầy đủ hạt muối đưa lên giỏ muối chưa tới 200 cân, nếu như đập vào người còn giữ được mạng sống sao. Hắn thấy mọi người đều nhìn mình, không khỏi cố gắng trấn định, nói to lên:

- Nhanh. Còn ngẩn ra làm cái gì? Tìm dây thừng đến treo người phía dưới đi a.

Hai vị hán tử có cơ trí một chút lên tiếng liền chạy ra. Hán tử kia tranh giành ngã xuống đất, khóe miệng bị rách một miếng, được người nâng đỡ bò dậy. Hắn ngậm huyết phun nước bọt, có chút mất hồn hét lên:

- Tiểu Báo xong rồi. Tiểu Báo xong rồi. Mẹ của hắn sao chịu sống một mình?

- Cái rắm ngươi, không thể nói cái gì tốt hơn hay sao.

Ngô Bá vừa vội vừa tức, chân nhảy mắng một câu.

- Người chỉ có bị thương, tính mệnh thật ra vô ngại.

Một âm thanh xa lạ đột nhiên vang lên, dẫn tới đám người Ngô Bá quay đầu nhìn lại, thấy một người tuổi trẻ áo bào tro đang đi tới, dưới lưng còn treo móc hồ lô rượu và một khối ngọc bài.

- Vị tiểu ca này sao biết tình hình dưới đất? Chẳng lẽ ngươi là...?

Ngô Bá ngược lại cũng kiến thức rộng rãi, vừa nhìn đã nhận ra chỗ bất phàm của người tới.

- Vị đại bá này đoán không sai. Ta chỉ là tu sĩ con đường này. Không biết bọn ngươi ở chỗ này làm gì?

Người đến có chút tò mò hỏi.

Mọi người nghe xong đều lộ vẻ động lòng. Ngô Bá bước lên phía trước chắp tay nói ra:

- Thì ra là tiên trưởng giá lâm. Tại hạ họ Ngô, chính là quản sự Ô Ngưu trấn diêm hành. Hai mỏ muối này là tất cả muối ăn cho ta, ai ngờ vừa rồi thừng giếng bị đứt rồi, sợ là bị thương đến tính mạng của người xuống giếng, bấy giờ mới kinh hoảng.

Chỗ này hoang vắng, cách Quy Linh cốc và một vài gia tộc cũng không quá xa, là nơi mà tu sĩ thường lui tới. Dân chúng trong sơn thôn tiểu trấn cũng không xa lạ gì đối với mấy tiên nhân lên trời xuống đất này. Một người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện ở trong núi sâu, có năng lực liếc nhìn sâu dưới lòng đất, đây không phải là tiên nhân thì là cái gì chứ.

- Ha ha. Ta họ Lâm, cũng không phải tiên trưởng gì. Chư vị không cần giữ lễ tiết.

Người tới chính là Lâm Nhất. Hắn sợ tối hôm qua Hắc y nhân không nguyện buông tha mình, vì thế cũng không dám tế ra Bích Vân sa, thấy nơi này có khói bếp dâng lên liền tới xem một chút, cũng hỏi thăm xem đây là địa phương nào. Chỉ có điều không ngờ đây là vị trí của mỏ muối, còn có một người bị giỏ đập tổn thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.