Vô Tiên

Chương 519: Chương 519: Khách đến bất ngờ (2)




Việc đã đến nước này, là họa thì tránh không khỏi nữa! Giang trưởng lão âm thầm cắn răng, vội vàng xuống thuyền lâu và đi tới mạnh thuyền, ôm quyền nói với hai nữ tử trước mặt:

- Giang mỗ ra mắt hai vị tiền bối! Hai vị tiền bối không chê thuyền của chúng ta lạc hậu, chúng ta đã cảm giác vô cùng vinh hạnh rồi!

Nữ tử trẻ tuổi còn muốn lên tiếng lại bị nữ tử kia mở miệng ngăn cản:

- Vị đạo hữu này không cần đa lễ, sư đồ chúng ta cũng chỉ là chán đi bộ nên mượn thuyền của các đạo hữu đi mấy ngày, sau đó sẽ tự mình rời đi!

- Trước mặt tiền bối, vãn bối không dám thất lễ, mời hai vị!

Giang trưởng lão nói năng cẩn thận, vẻ mặt kính cẩn. Hắn có cử chỉ như vậy làm cho mọi người cảm giác chấn động giống như lúc mới gặp gỡ hai nữ tử này vậy.

Tiên nhân! Giang trưởng lão còn tự xưng vãn bối, vậy sợ rằng tiên nhân này cũng phải mấy trăm tuổi rồi! Có đệ tử nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó âm thầm nghĩ.

Nhìn tất cả mọi người trên thuyền luống cuống tay chân thả ván cầu, hai nữ tử này cũng không làm vẻ ta đây, mà dưới chân nhẹ nhàng nâng lên, lại nhảy lên thuyền, càng làm cho các đệ tử tin tưởng chắc chắn đây là hai nữ thần tiên!

Giang trưởng lão chủ động đi ở phía trước, ân cần dẫn hai nữ tử này lên trên thuyền lầu. Chuyện như vậy, ông không dám để cho Mạnh Sơn làm thay, chỉ là ông tóc bạc cúi người đi phía trước, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên!

- Người trẻ tuổi này nhìn thấy trưởng bối cũng không biết hành lễ vấn an!

Đôi mắt to tròn của nữ tử trẻ tuổi quan sát xung quanh, nhìn thấy tỷ muội Mộc Thanh Nhi trên lầu các thì thản nhiên cười, cũng gật đầu ra hiệu. Nàng xem như không nhìn thấy đám người Hoằng An, chỉ đảo mắt nhìn qua Lâm Nhất trên thuyền lâu thì cười chọc ghẹo nói.

- Nữ tử này thật xinh đẹp!

Mộc Thanh Nhi nhìn chằm chằm vào nữ tử trẻ tuổi kia với vẻ ước ao. Đối phương tự nhiên ung dung, gương mặt thanh lệ thoát tục làm cho nàng cảm giác hụt hẫng. Hoa Tưởng Dung trang phục Vân Tưởng cũng có tâm trạng tương tự!

Lâm Nhất nhìn đối phương được Giang trưởng lão dẫn đường đi lên thuyền lâu, hắn kiên trì đi ra phía trước, ôm quyền nói:

- Tại hạ Lâm Nhất ra mắt hai vị tiền bối!

Lâm Nhất nói xong lại giống như đệ tử chăn ngựa trước kia, cúi đầu không nói nữa, chỉ là khó đè nén được sự thấp thỏm trong lòng.

Khi hai nữ tử này xuất hiện ở trên bến thuyền, Lâm Nhất ở trong khoang liền bị dọa cho giật mình.

Khi thần thức đảo qua đối phương, Lâm Nhất căn bản nhìn không rõ tu vi của người ta ra sao. Thần thức của hắn giống như một giọt nước, đối phương lại sâu như biển rộng, thật sự khó lường. Tiếp theo, lại có hai thần thức cũng rất tùy ý quét tới.

Chỉ trong phút chốc, Lâm Nhất lại giống như bị lột hết quần áo, toàn thân ớn lạnh. Hình như bản thân bị đối phương nhìn thấy sạch sẽ, lúc đó hắn khiếp sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Hai người này tuyệt đối là cao thủ Trúc Cơ kỳ! Cao thủ cũng không phân biệt nam nữ, mình cùng Giang trưởng lão còn xa mới có khả năng ứng phó được.

Khi Lâm Nhất đi ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy vẻ mặt Giang trưởng lão cũng vậy. Hai người không nhịn được mà lo lắng buồn phiền. Chẳng lẽ người của Trịnh gia tìm tới rồi sao?

Trốn! Đối phương này có thần thức cường đại làm cho Lâm Nhất cố nhịn xuống ý nghĩ này. Điều duy nhất bọn họ có thể mong đợi chính là đối phương không phải người của Trịnh gia. Nếu không, hôm nay tai họa đến nơi rồi!

Sau đó thấy đối phương nói chuyện ôn hòa, cũng không có hành vi hỏi tội. Khi nữ tử trẻ tuổi nói muốn lên thuyền, Lâm Nhất mới thầm thở hắt ra một hơi, trong lòng thấy may mắn. Hắn thật sự không muốn đối mặt với hai nữ tử này, cho dù đối phương có xinh đẹp động lòng người như vậy đi nữa!

Lâm Nhất càng muốn tránh trốn thì đối phương lại càng để ý tới hắn.

- Tuổi không lớn lắm nhưng tu vi cũng tạm được! Ha ha!

Thấy vẻ mặt câu nệ của Lâm Nhất, nữ tử trẻ tuổi cười nói.

Lâm Nhất không nói gì.

Nữ tử kia vẫn luôn cười thản nhiên, chậm rãi đi ở phía sau. Người trẻ tuổi này tuy có vẻ cung kính nhưng không nịnh nọt hoặc thất thố bất an như người thường, nàng không khỏi liếc nhìn nhiều hơn.

- Tuy hai khoang này đơn sơ nhưng cũng thông gió khô mát, chỉ sợ đành phải để hai vị tiền bối phải chịu khổ rồi!

Ở thuyền lâu tầng ba vốn có bốn khoang phòng ở/ Giang trưởng lão cùng Lâm Nhất mỗi người một gian. Lúc này chỉ đành để cho Mạnh Sơn cùng Hoằng An dời đi chỗ khác.

- Trong thế hệ chúng ta khi ra bên ngoài, chỉ cần có một bồ đoàn là đủ rồi! Hai sư đồ chúng ta cũng chỉ ở tạm mấy ngày, các ngươi cứ tùy ý là được!

Đôi môi của nữ tử kia khẽ mở, giọng điệu ôn hòa nhưng cũng bình thản. Nàng rõ ràng không để ý tới sự nhiệt tình đón tiếp của Giang trưởng lão, chỉ tò mò hỏi một câu:

- Các ngươi là môn phái nào, muốn đi đâu vậy?

Khi nàng hỏi, ánh mắt lại nhìn Lâm Nhất.

Giang trưởng lão không dám chậm trễ, vội vàng chắp tay đáp:

- Chúng ta là một môn phái trong giang hồ, chuyến này đi qua Đại Hạ.

Nữ tử kia không để ý tới lời Giang trưởng lão nói, hỏi tiếp:

- Ngươi cũng là người trong giang hồ sao?

Giang trưởng lão ngẩn người ra, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy đối phương đang nhìn Lâm Nhất và hỏi, ông há miệng lại không dám lên tiếng.

Lâm Nhất cảm thấy bên cạnh có điểm khác thường nên lặng lẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn vẻ mặt đối phương, lúc này mới cúi người đáp:

- Tại hạ coi như là người giang hồ!

Nữ tử kia nghe vậy liền nhíu mày, dường như không thích giọng nói ba phải của Lâm Nhất, nữ tử trẻ tuổi bên cạnh lại cười, nói:

- Sư phụ, người này thật xảo quyệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.