Ngoài một cửa hàng, Lâm Nhất nghỉ chân quan sát. Trên biển cửa hàng ba chữ Tinh Xảo các hào quang chớp động, rất là bắt mắt. Trước cửa cũng được phủ một tầng pháp trận, khiến cho tiểu lâu ba tầng thể hiện hết sự tráng lệ mà khí thế bất phàm.
Trên đường đến đây, Lâm Nhất từ trong miệng Đỗ trưởng lão moi được không ít thông tin. Theo đối phương nói, Tinh Xảo môn am hiểu đạo luyện khí, môn chủ là Thiên Tinh Tử tu vi Luyện Hư sơ kỳ, thủ đoạn luyện khí lại rất nổi tiếng. Cứ cách mấy chục hoặc mấy trăm năm, Tinh Xảo môn đều sẽ mở cửa luyện khí, cũng mời đồng đạo tới quan sát. Hành động này có thể thể nói là để kết thiện duyên, còn có thể khiến cửa nhà thêm vinh quang, quả thật là đại thịnh sự của Phi Vân chướng!
Giờ mão ngày mai, chính là ngày tốt Tinh Xảo môn mở cửa luyện khí. Nếu đã đánh bậy đánh bạ gặp phải, Lâm Nhất tất nhiên cũng muốn kiến thức một phen. Chỉ vì vị Đỗ trưởng lão kia có nói, tiểu tiên môn trong phạm vi ngàn vạn dặm đều nằm trong danh sách được mời. Mà đại tiên môn có cao nhân Luyện Hư hậu kỳ tọa trấn thì Tinh Xảo môn Thiên Tinh Tử vẫn chưa với tới được.
Có điều, tiên môn chia làm ba bảy loại, Tinh Xảo môn cũng có quy củ nhà mình. Ngày mai tu sĩ muốn bước vào Phi Vân chướng quan sát luyện khí, mỗi người đều dâng một khối tiên tinh để tỏ kính ý, đây mới là nguyên nhân chân chính mà Đỗ trưởng lão xem thường Lâm Nhất. Một tán tu giới, e là linh thạch để tu luyện cũng không có nhiều, việc gì phải tới góp náo nhiệt!
Đối với Lâm Nhất mà nói, nếu đã tới thì ngại gì không tới góp vui! Trước đây đã kiến thức thủ đoạn của Bách Lý Xuyên, không biết đạo luyện khí của Hành Thiên Tiên Vực có chỗ nào cao minh, há có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này! Chỉ là trên người tiên tinh đã hết sạch, biết làm thế nào đây.
Lâm Nhất do dự một lát ở trước cửa Tinh Xảo các rồi nhấc chân bước vào. Cửa hàng này chính là một cửa hàng lớn nhất ở thôn trấn này, chắc là sẽ có thu hoạch.
Lầu một của Tinh Xảo các sáng như ban ngày, bài trí thể hiện hết sự xa hoa lại không nhiễm một hạt bụi. Bên trong tu sĩ qua lại không dứt, còn có chưởng quầy và mấy tiểu nhị đang bận rộn tiếp đãi.
Lâm Nhất chậm rãi bước vào trong một gian phòng, giương mắt nhìn xung quanh. Trần nhà và cột chống ở góc tường khảm đầy minh châu, chiếu sáng phạm vi mười trượng. Trước vách tường hướng ra cửa thì bày một loạt kệ trang trí, ngoài năm thước thì bày ra một tầng vô hình vô hình để ngừa người ngoài tới gần. Một lão giả Nguyên Anh chắc là chưởng quầy, ba tu sĩ Kim Đan còn lại thì là tiểu nhị. Mà tu sĩ tới thăm nơi này, tu vi lại khác nhau.
- Vị đạo hữu này! Không biết nhìn trúng kiện bảo vật nào vậy?
Một tiểu nhị trung niên ra đón, tươi cười lại không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Lâm Nhất trực tiếp hỏi:
- Có thể đổi tiên tinh không?
Đối phương gật gật đầu, quan sát hắn từ trên xuống dưới, nói:
- Linh thạch, linh dược, thiên tài địa bảo đều có thể đổi được tiên tinh!
Tiếng đối thoại của hai người vang lên, dẫn người sự chú ý của người khác. Một tiểu bối Kim Đan sơ kỳ muốn tiên tinh làm gì? Trong các tu sĩ đang qua lại có lão giả râu tóc bạc trắng, diện mạo gầy guộc hướng mắt sang nhìn, quan sát Lâm Nhất một chút, thần sắc hơi kinh ngạc.
Lâm Nhất nghe tiểu nhị đó nói như vậy, trong lòng vui lắm, nói:
- Vậy tốt quá, ta muốn đổi mấy khối tiên tinh, không biết quy củ như thế nào?
Đối phương không cần nghĩ ngợi trả lời ngay:
- Năm mươi vạn linh thạch, hoặc là mười gốc linh dược thành phần vạn năm đều có thể đổi được tiên tinh. Nếu là thiên tài địa bảo khác thì phải cần trực tiếp giám định luận giá.
Nghe hắn nói vậy, Lâm Nhất hơi kinh ngạc. Trăm vạn linh thạch lúc trước đều dúng hết khi hóa thần rồi, lúc này trên người chỉ còn lại mấy vạn, còn là đoạt được sau này. Linh dược thì cũng có, nhưng mười gốc mới có thể đổi được một khối tiên tinh, rất không có lời. Hắn nghĩ nghĩ, lấy ra một kiện pháp bảo Nguyên Anh, hỏi:
- Vật này không biết được định giá bao nhiêu?
Tiểu nhị ánh mắt đảo qua, căn bản không thèm tiếp lấy phi kiếm trong tay Lâm Nhất, mang theo nụ cười nhất thành bất biến nói:
- Một kiện pháp bảo Nguyên Anh không được xếp hạng, định giá một vạn linh thạch.
Sắc mặt Lâm Nhất tối sầm, trên tay lại nhiều có thêm một thanh phi kiếm. Đối phương nhìn qua, tùy ý nói:
- Một kiện pháp bảo Hóa Thần Hạ phẩm định giá năm vạn.
- Đã là pháp bảo Hóa Thần, sao lại chỉ có năm vạn linh thạch?
Lâm Nhất không vui, không nhịn được lên tiếng bác bỏ. phi kiếm này chính là đoạt được sau khi giết Thân Báo kia, ít nhất giá trị cũng phải mấy chục vạn. Tinh Xảo các đúng là hắc thật!
Một tu sĩ Kim Đan, liên tiếp lấy ra pháp bảo Nguyên Anh và pháp bảo Hóa Thần để mang bán, lập tức kinh động mọi người trong cửa hàng, mọi người vây tới. Tiểu nhị đó đã nhìn quen cảnh này lắm rồi, thong dong tự nhiên nói:
- Mua bán là tự nguyện, xin đạo hữu ăn nói cẩn thận! Đừng quên đây là nơi nào... Ha ha!
Nói tới một nửa, hắn cười ha hả. Cửa hàng này của ta là làm ăn quang minh chính đại, không được chửi mắng! Pháp bảo Hóa Thần thì sao? Tinh Xảo các lấy luyện khí làm sở trường, dám cầm pháp bảo tới cửa rao hàng chẳng phải là tự chuốc lấy nhục sao!
Nhìn nụ cười chiêu bài của tiểu nhị đó, cùng với hơn mười tu sĩ ở xung quanh tới xem náo nhiệt, Lâm Nhất không khỏi thầm lắc đầu. Đổi lấy một khối tiên tinh mà khó như vậy sao? Đối phương giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, nói tiếp:
- Vị đạo hữu này đừng ngại lấy ra hết bảo vật tùy thân đi, định giá công bằng, nhất định sẽ được như mong muốn.
Được như mong muốn cái gì, dứt khoát lột luôn cả quần áo của lão tử đi? Cử hàng lớn khinh khách, chẳng qua là vậy mà thôi! Lúc Lâm Nhấtđang tức giận, có người nói:
- Có thể chuyển nhượng pháp bảo cho lão phu không? Giá cả thương lượng.
Lâm Nhất theo tiếng nhìn lại, đó là một lão giả gầy guộc râu tóc bạc trắng, còn ẩn tàng tu vi.
Đúng vào lúc này, lại có người nói:
- Vị đạo hữu này, đạo bào trên người ngươi cũng có chút hay ho đó, có thể đổi lấy một khối tiên tinh, thế nào?
Ồ! Thực sự có kẻ thèm muốn vân bào của lão tử à! Hai hàng lông mày Lâm Nhất nhướn lên.