Vô Tiên

Chương 191: Chương 191: Khởi hành (1)




Phía chân trời xuất hiện quang huy, mấy vệt tàn tinh muốn tan mất. Gió lạnh gào thét, trong rừng núi xuyên hành một đội nhân mã.

Hơn hai mươi người cỡi ngựa đi ở phía trước, mặt sau theo hai chiếc xe ngựa, chính là đệ tử Thiên Long phái.

Trên xe, đôi tay của Lâm Nhất để vào trong tay áo, ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, mặc cho con ngựa tự đi.

...

Ngày hai tháng hai, Thanh Long tiết.

Sắc trời chưa sáng, mọi người tế bái, sau vài tiếng pháo nổ, một đoàn người ngựa liền rời Cửu Long Sơn.

Lần này Thiên Long phái trù bị rất lâu, đệ tử du lịch không có hưng sư động chúng như dự đoán, mà ở sáng sớm lặng yên khởi hành, bắt đầu hành trình vạn dặm!

...

Đám người Hồ Vạn và Tương Phương Địa lưu luyến không rời... hán tử như Trầm Đinh ánh mắt cũng đỏ bừng... Còn có... khuôn mặt nước mắt như mưa kia...

...

- Ngươi cái tiểu bối này, sao có thể nhắm hai mắt lái xe chứ?

- Sao ngươi biết ta nhắm mắt?

Lâm Nhất cũng không quay đầu lại nói.

Ngồi ở bên cạnh Lâm Nhất là Chân Nguyên Tử. Lão đạo rất sớm liền quyết định đi xe ngựa của hắn, không cưỡi ngựa, cùng sóng vai ngồi ở trong xe, phía sau còn ngồi hai đồ đệ.

Trên xe Lâm Nhất chở hai rương gỗ trói chặt, trong rương là một ít hộp ngọc và ngọc thạch khéo léo; còn có lều vải, túi nước, lương khô… Những đồ vật này cũng không nặng lắm, sau xe liền để trống một vùng, Nguyên Thanh, Nguyên Phong cũng học dáng dấp của sư phụ, chen chúc ở sau xe, bớt đi cưỡi ngựa mệt nhọc.

Lâm Nhất vốn không có ác cảm với Chân Nguyên Tử, nhưng nhịn không được lão đạo này ưu ái mình quá nhiều, chỉ có thể thầm đề phòng. Trong lời nói của hắn cố ý lạnh nhạt đối phương, chỉ muốn lão đạo tức giận, cách mình xa một chút.

- Ngươi cái tiểu tử này, điều động xe ngựa cũng có thể thích làm gì thì làm, ngoài người ta dự liệu! Chỉ sợ thiên hạ khó tìm được xa phu như ngươi!

Chân Nguyên Tử đối với Lâm Nhất vô lễ không quá để ý, trái lại nói lời tương kích, chỉ là rất khó nhận ra lóe lên nụ cười, liền lão thần khắp nơi nhìn phía trước.

So với Lâm Nhất hững hờ, lão đạo này càng như xa phu.

- Hừ! Một vị quan chủ nổi danh thiên hạ, không hảo hảo ngốc ở nhà dạy bảo đồ đệ, lại chạy vào xe ngựa của ta tránh mệt đường xa, không làm việc đàng hoàng!

Lâm Nhất phản bác.

- Ngươi... Ngươi cái tiểu tử thối này!

Nhân vật tiên phong đạo cốt giống như thần tiên, xưa nay đều được người kính ngưỡng, bây giờ lại bị một xa phu châm chọc, Chân Nguyên Tử nhất thời tức giận, nói không ra lời. Hai người đối thoại không biết có bị đồ đệ phía sau nghe được hay không, bằng không thì bộ mặt mất hết.

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên.

- Ha ha! Tiểu tử thúi, ta vẫn thích ở trên xe của ngươi, hành trình xa xôi, lão đạo có ngươi tương bồi, cũng ít tịch mịch nha!

Chân Nguyên Tử vuốt râu, ưỡn thẳng sống lưng.

Con mắt Lâm Nhất đảo qua, không nói nữa.

Chiếc xe phía trước do Kim Khoa điều động, lái xe cũng không khó học, Kim Khoa trong ngày thường được nuông chiều, biết chuyến này không dễ, nên lái xe rất cẩn thận!

Trên xe ngựa của Kim Khoa chất hai rương ngọc thạch, phía sau cũng đơn giản là lều vải lương khô…. Chỉ là trên xe tương bồi là Hoàng Gia Tề, cả hai đàm tiếu thật vui.

Đám người còn lại đều cưỡi ngựa, theo thứ tự là Mạnh trưởng lão, Mộc Thanh Nhi, Từ sư tỷ, Nhị sư huynh Quý Thang, Diêu Tử, La Dung… Thêm vào người trên xe của Lâm Nhất và Kim Khoa, chuyến này tổng cộng hai mươi bảy người.

...

Sơn lâm hai bên đường một mảnh xám trắng, trên cành khô héo ngưng tầng băng sương.

Một trận gió lạnh xoắn tới, cành cây múa tung, vài tiếng vó ngựa giống như xé tan bầu trời đêm.

Một đoàn người ngựa liên tục tiến lên, đi hơn một canh giờ. Mặt trời mới mọc, để trên thân người có chút ấm áp, con ngựa phì mũi phun ra sương trắng...

- Cũng còn tốt, ha ha! Tây bắc hai tháng là lạnh giá như thế, lão đạo thật sự không dễ a!

Chân Nguyên Tử thẳng tắp eo lưng, rất sớm cong thành một đống. Mặc cho nội công cao cường, cũng không chịu nổi vận công khu hàn dài như thế, cảm thấy mặt trời mới mọc ấm áp, lão đạo cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Lâm Nhất như trước miễn cưỡng ngồi, không hề bị lay động. Chân Nguyên Tử liếc hắn một cái, giả vờ hiếu kỳ hỏi:

- Tiểu bối, tu luyện nội công gì, lại chịu rét tốt như vậy! So với lão đạo còn hơn một bậc!

- Nếu như khi còn bé không mặc xiêm y cũng coi như nội công, lão đạo ngươi không ngại thử xem !

Lâm Nhất lạnh lùng nói.

- Tiểu tử thúi, mục không tôn trưởng, sư phụ ngươi dạy ngươi như thế sao!

Chân Nguyên Tử bất mãn nói.

- Sư phụ ta có dạy, nhưng lão nhân gia hắn không dạy ta nên ứng đối người bụng dạ khó lường như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.