Vô Tiên

Chương 887: Chương 887: Không bằng hắn (2)




Không đợi Lâm Nhất lên tiếng, Xuất Vân Tử lại cực kỳ sảng khoái nói:

- Hàng hóa hai bên đã thoả thuận xong rồi, không có gì phải đổi ý! Ha ha! Giờ ta nói với ngươi về tình hình của tiên môn...

Sau khi Huyền Thiên tiên cảnh đóng cửa, tất cả chuyện đã phát sinh trong tiên môn Đại Hạ, được nhất nhất nói ra từ trong miệng Xuất Vân Tử.

Sau khi Dư Hành Tử về tới Thông Thiên cốc, công bố Lâm Nhất đã trộm đi công pháp của Huyền Thiên môn, tức khắc bắt tay vào truy bắt tặc nhân, nhưng đây chỉ trong chớp mắt này bóng dáng của đối phương đã biến mất. Thế là, chuyện Lâm Nhất am hiểu độn thuật ai ai cũng biết. Mà người của Hắc Sơn tông thì tuyên truyền khắp nơi rằng đã bị người ta đoạt đi chí bảo tông môn, người đó chính là Lâm Nhất của Chính Dương tông, không chỉ như vậy, hắn còn giết hai tu sĩ Trúc Cơ của mình. Không bắt được tên lưu manh này thì Hắc Sơn tông thề không bỏ qua.

Dám đồng thời đắc tội với hai đại tiên môn, phạm phải hành vi không thể tha thứ, Lâm Nhất này là ai? Người này là tu sĩ Trúc Cơ hai mươi tuổi của Chính Dương tông, giết một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ của Hắc Sơn tông đã là bất khả tư nghị rồi, mà Trúc Cơ hậu kỳ Mạc Chi Dư cũng bị người này trảm sát. Ở trong Huyền Thiên cảnh lại ở trước mặt các cao thủ đông đúc thong dong mở cửa lớn của Huyền Thiên điện, dễ dàng lấy đi chí bảo tiên gia, khiến cho tiên cảnh bị buộc phải đóng cửa trước. Mà hắn thì trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.

Một truyền mười, mười truyền trăm, đại danh của Lâm Nhất đã truyền khắp tiên môn lớn nhỏ cùng với rất nhiều gia tộc. Lâm Nhất đã trở thành truyền kỳ, đây là một đoạn truyền kỳ được các tu sĩ trẻ tuổi trong thiên hạ hướng tới. Công pháp của Huyền Thiên môn và chí bảo của Hắc Sơn tông hắn trộm đi lại khiến cho mọi người sinh ra cảm xúc cuồng nhiệt.

Bắt được Lâm Nhất, chinh phục một truyền kỳ, đạt được bảo vật trên người hắn, mình có lẽ chính là truyền kỳ tiếp theo. Kết quả là, không cần ra lệnh, cũng không dùng treo giải thưởng truy bắt, các tu sĩ tự phát đi tìm kiếm Lâm Nhất. Ai ngờ, một hai tháng trôi qua, bất kể là người thủ tại Quy Linh cốc, hay là người tìm kiếm khắp nơi, không ai nhìn thấy tung tích của tên đầu sỏ đó.

Mà lúc này, tông chủ Hắc Sơn tông Công Dã Kiền, vị cao thủ Nguyên Anh thứ ba của Đại Hạ vì một tiểu bối trẻ tuổi mà tự mình xuất thủ.

Cao thủ chính là cao thủ, làm việc người khác không thể đoán được. Công Dã Kiền gióng trống khua chiêng chặn sơn môn của Chính Dương tông, cũng quy định trong thời gian ba ngày đối phương phải giao ra Lâm Nhất. Nếu như không, lão nhân gia hắn sẽ trở mặt!

Lâm Nhất đang ở đâu, không ai có thể nói ra. Có điều Lâm Nhất có ở Đan Dương sơn hay không, có ở Chính Dương hay không, trong lòng mọi người đều rõ một hai. Vì vậy ẩn ý của việc lão nhân gia Nguyên Anh kỳ muốn trở mặt không cần nói cũng biết!

Đan Dương sơn tất nhiên không giao ra Lâm Nhất, vội vàng cầu cứu Huyền Thiên môn. Mà đối phương lại lấy đạo nghĩa làm đầu, không lấy chuyện công pháp bị trộm ra để chỉ trích, chỉ cần bắt lấy Lâm Nhất đưa tới tiên môn là được, sẽ bỏ qua chuyện cũ cho Chính Dương tông. Mà chuyện Hắc Sơn tông tới cửa khi dễ, xác nhận là một hồi hiểu lầm, chỉ coi như là huynh đệ tranh chấp, người khác tất nhiên là không tiện hỏi đến.

Bị người ta tới tận sơn môn bắt nạt như vậy, Huyền Thiên môn lại khoanh tay đứng nhìn. Chính Dương tông dưới cơn oán giận, tất nhiên không cam lòng khuất phục, đành phải dựa vào phong sơn đại trận để cứ thủ. Mà chuyện xảy ra quá đột nhiên, lúc nguy cấp, các chủ Thiên Khu các Vệ Tòng lấy cớ Lâm Nhất giết đồ đệ của hắn, lâm trận phản bội. Hắn lại sai đệ tử dưới tay mở sơn môn, tới về sau Hồng Nguyên Tử và Yến Khởi đuổi tới phát giác thì đã muộn, bị bức phải động thủ với Công Dã Kiền.

Công Dã Kiền trở mặt, quả nhiên không sai. Chưa đến mấy hiệp, Hồng Nguyên Tử và Yến Khởi đã song song bại trốn.

Lúc này, Chính Dương tông sơn môn rộng mở cũng loạn thành một mảng, Công Dã Kiền lại đuổi theo hai người chạy trốn, mắt thấy cao ốc sắp sập, tình thế nguy như chồng trứng, tông chủ tiền nhiệm của Chính Dương Thần Uyên Tử đã đứng ra.

Ngày đó, sau Thiên Khu phong của Đan Dương sơn, ba người Chính Dương tông lực chiến Công Dã Kiền. Một hồi đại chiến đó có thể nói là kinh tâm động phách, khiến người ta xem mà đã mắt. Cuối cùng ba vị tu sĩ Kim Đan hậu kỳ vẫn không địch lại uy thế của tu sĩ Nguyên Anh, Hồng Nguyên Tử chết trận, Thần Uyên Tử và Yến Khởi trọng thương. Sau cái giá thảm trọng như vậy, khiến người ta cảm thấy có chút vui mừng là rất nhiều tu sĩ vãn bối của Chính Dương tông có thể chạy trốn.

Khi nghe đến đây, trong lòng Lâm Nhất có chút khó chịu. Hắn không nhịn được đành lên tiếng:

- Chính Dương... cứ như vậy không còn nữa à?

Xuất Vân Tử Ngồi dưới đất, nước miếng đang văng tung tóe, thuận miệng nói:

- Không còn nữa rồi!

Chợt cảm thấy nói vẫn chưa rõ ràng, hắn lại xua tay nói:

- Ngươi nói nó không còn thì nó còn. Ngươi nói nó còn thì nó lại là không còn!

Lâm Nhất nhíu mày, Xuất Vân Tử lập tức nói ra nghi hoặc trong lòng hắn.

Sau chiến bại ngày đó, Thần Uyên Tử và Yến Khởi bị thương trốn tới một sơn cốc ở đông bắc Đan Dương sơn.

Sơn cốc này tên là Tử Vi cốc, địa phương không lớn, vị trí cực kỳ bí ẩn, lại có trận pháp cường đại thủ hộ. Các đệ tử rút đi lúc trước chính là đến đây, đợi sau khi Thần Uyên Tử và Yến Khởi vào cốc, cả sơn cốc lập tức được trận pháp bao phủ.

Công Dã Kiền tất nhiên là không muốn bỏ qua, dẫn theo một đám thủ hạ động thủ với trận pháp trong sơn cốc. Trận pháp của Tử Vi cốc chắc là do các tiền bối của Chính Dương tông lưu lại, cực kỳ kiên cố. Mà Chính Dương tông bị bức tới mức này, trên dưới sớm đã cùng chung mối thù, cố thủ Tử Vi cốc vững như thùng sắt, bất kể người Hắc Sơn tông có ngang ngược cỡ nào, nó vẫn lù lù bất động.

Hơn tháng giằng co như vậy, Công Dã Kiền đành phải dừng tay. Trước lúc đi, hắn hủy một phong bốn các của Đan Dương sơn. Nói là khiển trách nhưng ý là dương oai.

Bởi vậy, có thể nói Chính Dương tông đã không còn, một phong bốn các cùng sơn môn đều đã bị người ta đập phá, Chính Dương tông trước kia sớm đã không còn nữa. Nhưng nó vẫn còn Tử Vi cốc, còn không ít tu sĩ may mắn sống sót, nhất là còn có hai tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, thực lực của nó vẫn không thể khinh thường. Cho nên nói, Chính Dương tông vẫn còn.

Lâm Nhất thở hắt ra một hơi, vươn tay lấy ra Tử Kim Hồ Lô. Ngẩng đầu lên, rượu như cầu vồng, mấy chục cân rượu mạnh trong nháy mắt đã bị uống sạch. Vẫn thấy chưa hết sầu, hắn lại lấy ra bình rượu, oán hận trút xuống bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.