Đối mặt với sự răn dạy của các trưởng bối, Lan Kỳ Nhi bất vi sở động. Nàng ta nói với Trang Vân:
- Sư phụ, lão nhân gia ngài từng chính miệng nói với ta, chỉ cần Lâm Nhất giao ra công pháp...
Đối phương lại cắt ngang lời nàng ta, bất đắc dĩ nói nói:
- Kỳ nhi, lấy sư môn làm trọng!
- Sư phụ...
Thốt lên một tiếng Nghẹn ngào, nước mắt Lan Kỳ Nhi cuối cùng cũng chảy. Nàng ta nhìn sư phụ giống như thân nhân với vẻ không thể tin nổi, nói:
- Lấy sư môn làm trọng? Căn bản bất kể lai lịch thật sự của Lâm Nhất, liền bức hắn giao ra công pháp, đây là lấy sư môn làm trọng sao; Căn bản là không để ý tới hắn đã cứu tính mạng của đệ tử và Thu Thải Doanh cùng với Tiển Phong kia, mà vẫn bức hắn phải giao ra tất cả trên người, còn là lấy sư môn làm trọng; Dù vậy vẫn không buông tha cho hắn, muốn xử trí việc khác. Đây vẫn là lấy sư môn làm trọng sao? Đây chính là tham dục quấy phá...
- Câm miệng!
Dư Hành Tử tức giận mắng:
- Một vãn bối như ngươi không ngờ dám nói chuyện với sư phụ như vậy, đây không phải đại nghịch bất đạo thì là gì? Chẳng lẽ muốn thông đồng với Lâm Nhất, hãm hại sư môn sao? Còn không mau cút ngay cho ta!
Trang Vân sắc mặt hết xanh lại đỏ, nhất thời cũng không biết đối mặt với đồ đệ như thế nào. Mà lúc này, rất nhiều tu sĩ có mặt cũng thấy việc có chút không đúng, đã vây quanh Lan Kỳ Nhi và Lâm Nhất, sợ xảy ra bất ngờ gì.
Nhìn sắc mặt của chư vị cao nhân Huyền Thiên môn, lại nhìn người bên cạnh vì hắn mà cố tranh lấy một con đường sống, không thể không cố chịu sự sỉ nhục của sư môn, Lâm Nhất thản nhiên nhếch miệng nói:
- Lão nhân nói! Ngươi không phải là muốn công pháp trên người ta sao? Cao nhân cao nhân, các ngươi không phải là muốn tất cả những gì trên người ta sao?
Không đợi Dư Hành Tử giận dữ, không đợi Lan Kỳ Nhi kinh ngạc, trong tay trái Lâm Nhất đã xuất một mảnh ngọc bội.
Mặt Dư Hành Tử tối sầm muốn nổi giận, thấy thế lại vội vàng nói
- Đây là cái gì? Mau trình lên đi!
Lúc này mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm ngọc bội đó. Lâm Nhất mỉm cười, rất yếu ớt nhưng giọng nói lại lạnh lùng tới dọa người. Hắn nói:
- Đây chính là Huyền Thiên tâm pháp. Tổng cộng có ba mươi sáu tầng công pháp, cho đến Nguyên Anh hậu kỳ....
Lâm Nhất chưa nói xong toàn trường đã ồ lên. Có thể tu tới Nguyên Anh hậu kỳ? Chẳng phải là, Hóa Thần kỳ trong lời đồn cũng không còn là xa không thể với sao? Rất nhiều tu sĩ Kim Đan đều khao khát điều này! Nguyên Anh trong tầm mắt, Hóa Thần có thể thành! Nghĩ đến đây, đã có người lộ ra vẻ tươi cười, còn có người đã không nén được mà vươn tay ra.
- Phốc.
Một tiếng vang nhỏ vang lên, ngọc bội mang trong mình giấc mộng của mọi người đã bị bóp nát!
Mọi người bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của mọi người, Lâm Nhất vẫn không nhanh không chậm nói:
- Hảo ngôn hảo ngữ xin ta thì mượn đọc một phen cũng không khó. Còn muốn cường thủ hào đoạt, hừ, ta không cho!
- Ngươi!
Dư Hành Tử trong cơn giận dữ không ngờ cũng nhất thời thất thốt. Tiểu tử này sao lại đáng giận như vậy! Đó chính là công pháp mà Huyền Thiên môn trên dưới khổ sở tìm kiếm hàng ngàn nắm! Giờ cứ vậy không còn nữa? Ai ngờ Lâm Nhất trên tay lại xuất hiện một cái ngọc giản.
- Đây là Huyền Thiên Kiếm pháp...
Lâm Nhất vừa nói vậy, mọi người, lại kinh hãi, cho dù là Lan Kỳ Nhi cũng kinh ngạc không thôi.
Huyền Thiên Kiếm không phải sớm đã thất truyền rồi sao? Đó chính là Huyền Thiên Kiếm có thể thôi diễn ra kiếm trận cường đại, không ngờ lại ở trong tay hắn?
- Đừng làm việc ngốc nghếch...
Quảng Tề Tử vội la lên.
- Xú tiểu tử, dừng tay cho lão phu!
Dư Hành Tử phẫn nộ quát.
- Thả ta ra!
Lâm Nhất nói.
- Vọng tưởng!
Dư Hành Tử căm hận nói.
- Bốp!
Ngọc giản trong tay trong tay đã thành mảnh vụn. Kỳ thật Huyền Thiên Kiếm pháp đã theo Huyền Thiên tâm pháp mà vỡ nát rồi, đây chỉ là một chiếc ngọc giản ghi chép cấm chế mà thôi. Khiến đám người này điên cuồng trong tuyệt vọng là phản kích duy nhất mà hắn có thể làm được. Chỉ có điều đây là kết cục ngọc nát.
- Ngươi!
Dư Hành Tử vừa xót vừa tức, đau lòng tới ngón tay run rẩy. Bốn phía lại là tình cảm quần chúng, tiểu tử này muốn làm gì? Đó là Huyền Thiên Kiếm pháp đấy!
- Muốn công pháp của ta, ngươi vọng tưởng!
Lâm Nhất đốp lại một câu, trên tay lại có thêm mấy chiếc ngọc giản.
- Bốp bốp bốp!
Lại mấy tiếng vỡ vang lên, ngọc giản đều trở thành mảnh vụn. 'Huyễn linh thuật', 'Phong Độn thuật', 'Ký Hồn thuật', tất cả ngọc giản pháp thuật trên người Lâm Nhất đều bị hắn bóp vỡ.
- Phung phí của tời, ngươi tội đáng chết vạn lần!
Rít một câu qua kẽ răng, Dư Hành Tử đã tức tới sắc mặt xám ngắt, cả người đều run rẩy.