Lắc đầu với Mộc Thiên Viễn, Lâm Nhất nhẹ giọng nói:
- Thiên Viễn huynh! Ngươi và ta không cần phải khách sáo! Ta nhờ đáp được thuyền của Mộc gia mới đi tới được đây. Khi ta uyển chuyển từ chối lời mời của Mộc gia, trưởng bối Mộc gia lại không hề làm khó dễ ta, có thể thấy được Mộc gia không tệ với ta, Lâm Nhất ta hiểu rõ trong lòng. Mà lần trước nếu không phải ngươi có ý định nhắc nhở, ta tuyệt đối sẽ chạy không thoát, sẽ bị truy sát. Phần tình nghĩa này, Lâm Nhất ta cũng nhớ trong lòng.
Trên nét mặt kinh ngạc có chút vui mừng không rõ. Mộc Thiên Viễn lần nữa quan sát người trẻ tuổi quen thuộc mà lại xa lạ trước mắt này không khỏi cảm khái vạn phần. Tiểu tử ngoại lai trước đây bị mình khinh thị này mới tuổi bao lớn đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ, lại vẫn đạm nhiên trước sau như một, không thấy được chút kiêu ngạo và vô lễ nào.
Không sai, bởi vì người này tới từ Mộc gia của Đại Thương, bởi vì người này có quan hệ hoặc sâu hoặc cạn với Mộc gia, hay là bởi vì người này dám liều mạng với gia chủ của Vạn gia, dáng vẻ lúc nào cũng tỏ ra lười biếng không thể kiềm chế được, Mộc Thiên Viễn thấy có ngạo khí giống với mình, đây là một sự ngông nghênh mà chỉ nam nhân mới sở hữu. Không biết bắt đầu từ khi nào, sự khinh thị của gã với Lâm Nhất đã chậm rãi thay đổi trở thành một loại thưởng thức. Nhưng gã thưởng thức chỉ là chính bản thân gã. Khi nhìn thấy Lâm Nhất tiến xa hơn trở nên càng mạnh hơn. Gã sẽ nhớ lấy, gã sẽ đi một con đường giống như thế.
- Xưng hô với nhau không cần giữ lễ tiết như thế, gọi ta là Lâm Nhất thôi, như thế nào?
Lâm Nhất vẫn nói năng tùy ý như vậy. Vẻ mặt của đối phương trở nên ung dung hơn nhiều, đáp:
- Gọi ta là Thiên Viễn là được!
Mặc dù không biết Mộc Thiên Viễn có quan hệ như thế nào với Lâm Nhất, nhìn thấy hai người như vậy, mọi người cũng bắt đầu ngạc nhiên. Lúc này Ngọc Lạc Y mới khẽ thở dài một tiếng quay người lại, đi tới bên cạnh Ngô Thất, mặt nàng mang ưu sầu nói:
- Hành trình đi Huyền Thiên tiên cảnh sinh tử khó lường, bao nhiêu đồng môn đã phải bỏ mình ở đây. Ngô sư huynh... Chỉ sợ cũng khó thoát kiếp nạn này rồi!
Tiển Phong ngồi một mình ở một bên, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt thường thường ngạo nghễ nhìn Lâm Nhất; Thu Thái Doanh coi chừng sư phụ, một mình thở dài. Ba người của Chính Dương tông vây quanh bên người Ngô Thất trên đất, bắt đầu tự thuật những gì gặp phải.
Ngô Thất, Ngọc Lạc Y và Mộc Thiên Viễn kết bạn rời khỏi Huyền Minh điện. Sau đó, ba người tìm con đường tới Diệu Minh điện. Ba người họ cũng giống với Xuất Vân Tử cùng Lâm Nhất, lộ trình chưa kịp đi xa đã gặp phải tu sĩ Hắc Sơn tông ngăn cản.
Ba người thân là đệ tử của Chính Dương tông, dù nói thế nào cũng không thể làm ra hành động phản bội sơn môn được. Trời sinh tính tình cẩn thận, Ngô Thất vẫn chưa sơ suất mà là làm chuyện nỗ lực tránh đi. Đối phương lại không bỏ qua mà đuổi theo, đồng thời phát truyền âm phù triệu tập nhân thủ.
Bên Hắc Sơn tông có tu sĩ Kim Đan tới tăng viện, ba người Ngô Thất tự biết không địch lại, mà lại không có chỗ có thể trốn, dưới sự hoảng hốt chạy bừa liền cùng chui vào trong địa huyệt của chiến hào. Có đồng môn trưởng bối tới cứu viện, khí thế của mấy đệ tử Hắc Sơn tông tăng mạnh, liền theo sát đuổi vào địa huyệt.
Ba người chạy trốn dọc đường phía trước, dáng vẻ chật vật; đối phương theo sát phía sau, không hề có ý bỏ qua. Mặc dù Ngô Thất đã cố gắng hết sức vẫn không thể thoát khỏi vướng víu.
Còn trưởng bối Hắc Sơn tông rốt cục đã đuổi tới, mắt thấy ba người sắp toàn quân bị diệt, lúc tràn ngập nguy cơ thì Ngô Thất cũng vô cùng dũng mãnh, tự lực đoạn hậu. Gã liều chết cản người của đối phương, tuy là ra sức chém giết nhưng vẫn bị phi kiếm đâm thủng ngực.
Ngọc Lạc Y xoay người lại cứu đã không còn kịp nữa, tu sĩ Kim Đan của đối phương cùng hai tu sĩ trúc Cơ đã chạy tới phía sau, lúc nàng và Mộc Thiên Viễn đã xác định khó thoát khỏi cái chết, trong địa huyệt đột nhiên nổ lớn một tiếng, một con Kim Ngô chợt tới.
Trong khoảnh khắc, huyệt đạo xuất hiện một trận hỗn chiến. Ngọc Lạc Y dẫn theo Mộc Thiên Viễn thừa cơ chạy thoát thân, liền đi tới trong huyệt động to lớn kia. Một cái hang như tổ ong làm người ta kinh ngạc, hai người đang tìm đường thoát thân nên muốn có thể tìm được lối ra trong đó.
Tuy nhiều hang, sâu cạn không đồng nhất nhưng đều là một con đường chết. Ngọc Lạc Y lo lắng vạn phần nhưng vẫn không chịu dừng tay, tiếp tục đi tới đi lui trong huyệt động, tìm kiếm đến lúc tuyệt vọng.
Một cái hang sâu không thấy đáy vẫn bị Ngọc Lạc Y tìm được. Chỉ là, nàng không kịp kinh hỉ, từng chuyện ngoài ý muốn kéo nhau mà tới.
Trong một chỗ khác của hang xuất hiện ba bóng người, chính là ba đồng môn Lan Kỳ Nhi. Lúc đang kinh ngạc còn chưa ai nói gì, trong huyệt động đột nhiên có ba hắc y nhân tràn vào cùng với ba con dị thú khoác kim quang. Trong nháy mắt, huyệt động to lớn vang lên ầm ầm, người – thú triền đấu với nhau.
Kim Ngô! Vẫn là ba con Kim Ngô! Lúc Ngọc Lạc Y đang chết đứng người, sau khi tu sĩ Kim Đan chém một con Kim Ngô một cánh thì bị con Kim Ngô ba cánh gắt gao nhìn chằm chằm, nhân cơ hội đó, một tu sĩ hắc y thoát thân, đi thẳng về hướng mấy người các nàng.
Người tới có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, xác nhận là biết nội tình của ba người Huyền Thiên môn, đi tới liền muốn một lượt giết sạch ba người. Ngọc Lạc Y tự biết lực thua thiệt, cũng chỉ có thể nỗ lực nghênh chiến. Cũng may có Lan Kỳ Nhi nhanh nhạy, vội vàng bảo mọi người nhanh chóng trốn vào hang ở sau lưng, mượn địa thế để triền đấu với địch. Chỉ có điều vì thế mà cái hang trước kia phát hiện ra đã không đi được nữa.
Một mình gánh vác tính mệnh của mọi người, canh giữ ở cửa động, Ngọc Lạc Y không dám lui ra phía sau. Chỉ là, nàng dồn hết toàn lực vẫn không phải đối thủ của hắc y nhân.