Thầy trò Dư Hằng Tử, vợ chồng Hạ Nữ cùng với đám người Thiên Trường Tử, từng người tâm tư đại đồng tiểu dị, cũng không thể không tinh thần rung lên. Buông bỏ bản thân, hành đạo nghĩa làm đầu! Trong giới xuất hiện một vị cao thủ như vậy, thật là may mắn! Thật sự nếu như nghịch chuyển tình huống nguy hiểm như vậy, đúng là may mắn!
Thành Nguyên Tử lao thẳng đến Lâm Nhất coi là kẻ thù, đồng dạng nín thở ngưng thần mà mong đợi không hiểu. Thiên phú dị bẩm của nhất thể tam tu, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ! Dư Hằng Tử của Hoành Thiên thà rằng không để ý Hạo Thiên chí bảo, cũng phải truy phủng tiểu tử kia, cũng không phải không có nguyên nhân a! Mà hắn lúc này thật có thể giải nguy đảo ngược tình thế, cũng như cứu tánh mạng của thầy trò mình, ân oán năm đó liền xóa bỏ thì có sao đâu...
Qua Linh Tử ngước nhìn không trung nổi lên hỗn loạn, khuôn mặt tươi cười cứng lên mà hai mắt kinh ngạc, trong lòng không kìm nổi một trận rét run. Trước đây tiểu tử kia đã từng không chỉ một lần âm thầm lưu ý động tĩnh của bản thân mình, hiển nhiên có hiểu lầm. Mà một khi hắn may mắn xông qua được kiếp nạn này, há chịu từ bỏ ý đồ...
..
Vào thời khắc Lâm Nhất cách mặt đất bay lên, chỉ muốn làm thế nào thống hạ sát thủ. Còn phong cảnh trên trời dưới đất, hắn căn bản vô hạ cố cập. Việc cấp bách, còn phải phá thế liên thủ của mấy chục súc sinh kia, về phần từ nay về sau lại nên như thế nào, vừa đi vừa nói!
Trong nháy mắt Lâm Nhất thi triển Ẩn Long quyết che giấu đi thân hình, hắn giống hệt hòa tan vào trong hư vô. Không cho địch thấy, lại tiến thối tự nhiên; tựa như Giao Long vào biển, chỉ đợi nhấc lên một cuộc kinh đào cự lãng!
Mấy chục yêu vật vội vã hội tụ cùng nhau đang định bắt tay vào làm đối phó một đám tu sĩ trên đất. Chợt thấy có người bay lên cũng trong nháy mắt mất tung ảnh, từng người họ vẫn chưa để trong lòng. Đó bất quá là cử chỉ lấy trứng chọi đá, đơn giản là kết quả tự tìm đường chết. Mà giữa lúc thay đổi ý nghĩ, tình hình đột biến.
Bản tôn của Lâm Nhất cầm trong tay Kim Long kiếm nhiều hơn hai trăm năm không uống máu, phá vỡ hư không vụt vào trong mảnh mây đen nơi bầu trời kia. Vào thời khắc từng con yêu vật một phát động thế công, hắn ra sức vung lên cánh tay. Trong không trung u ám, lập tức lóe lên từng đạo một kim sắc thiểm điện. Theo tiếng kêu thảm vang lên bốn phía, huyết nhục văng tung tóe...
- Phốc...
Một con si loan thú dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, bị chặn ngang chém thành hai khúc. Sau khi hắn phát ra một tiếng kêu gào thê lương, quang mang trên dưới sáng tắt nhoáng lên một cái, lập tức lại lần nữa hiện ra thân hình bên ngoài nghìn trượng, vẫn phe phẩy hai cánh sau lưng. Trên khuôn mặt tựa như người tựa như thú tràn đầy thần sắc kinh hãi. Mà cũng vào khoảnh khắc đó, một bên ngang trời đập ra một luồng ánh lửa quỷ dị, trong nháy mắt đốt diệt hầu như không còn nguyên thần cùng thân thể còn sót lại.
- Crắc crắc...
Một tên hắc hán tử hóa hình tế ra hai đạo ánh sáng sắc bén, mới khí thế hung hăng xông về phía đạo sơn cương phía dưới kia, chợt thấy giữa eo đau đớn khó nhịn, không ngờ lại bị một nắm đấm thép xuyên qua cơ thể mà qua. Y ta cả kinh kêu to một tiếng. Một tiếng “Ầm!
vỡ đi thân hình, liều mạng nhoáng lên một cái liền đã bỏ mạng vụt tới phương xa. Mà hãy còn không kịp ổn định thế đi, tứ chi chợt căng thẳng, tiếp tục “Xì xì
một chút, đầu đã một nơi mình một nẻo, lập tức không ngờ lại bị người nhét vào trong miệng nhai nuốt 'Nhoàm nhàm, nhoàm nhàm', thời khắc hấp hối y ta còn mơ hồ nghe nói: Ách! Đã lâu không nếm vị thịt rồi! Tam ca, mùi vị của bắp đùi này không thể so sánh ngày xưa a... Tứ đệ có chỗ không biết, ngũ tạng lục phủ mới là đồ tốt, có thể tăng cao tu vi... Tam ca! Lâm công tử còn bảo huynh đệ ta canh chừng đám tu sĩ... Hiểu rõ! Mau mau nhân cơ hội chiếm chút ít tiện nghi...
- Ầm, ầm...
Hai vị nam nhân trung niên cao lớn phát hiện bốn phía tình hình không đúng, nói với nhau một tiếng, từng người có chút cảnh giác né sang một bên. Dù vậy, vận rủi vẫn như ảnh tùy hình tới. Mà lần này, không ai lại có thể phân mệnh đào thoát. Sau hai tiếng nổ sụp đổ trầm đục, họ song song bị thiết quyền không thể nào ngăn cản đập ra đầu, trong khoảnh khắc bỏ mình đạo tiêu. Một bên có thân ảnh của Long Tôn lóe lên liền biến mất, lưu lại cười lạnh một tiếng:
- Ha ha! Cái gọi là ba cái tánh mạng, bất quá là nguyên thần mệnh hồn nấp trong trong thức hải...
Bầu trời vừa rồi vẫn là tình hình mây đen áp sát. Sát khí ác liệt mà cuồng bạo khiến cho người ta khiếp sợ cũng vì đó mà nghẹt thở. Mà chẳng qua chỉ giữa giây lát, giống như cuồng phong đột nhiên xuất hiện, lập tức hét thảm một loạt, máu vãi như mưa, thịt băm đống hỗn độn, thế công đã từng cường đại trở nên thất linh bát lạc. Mà kiếm quang xuất quỷ nhập thần kia và thiết quyền không chỗ nào không có mặt, cùng với Thiên Sát Lôi Hỏa thần bí đáng sợ, vẫn ở chỗ cũ không biết mệt mỏi thu lấy từng cái mạng một, còn có Thiên Lang huynh đệ đang điên cuồng thừa dịp cháy nhà hôi của, chung quanh hỗn loạn tưng bừng!
..
Bên ngoài hơn mười dặm, Thương Quý khoanh tay đứng nhìn đã trợn tròn đôi mắt. Mới qua một lát, đám thủ hạ kia đã bị diệt sát khoảng hơn 20, 30 tên. Dựa theo tình hình này tiếp tục, không tới bao lâu...
- Tu vi của tiểu tử đó vốn mạnh hơn một bậc, càng thêm có ẩn thân pháp môn và thần thông quỷ dị. Người đánh với hắn chỉ có thể bị đánh lại khó có thể trả đòn, hổ vào bầy dê cũng không ở ngoài như thế, chà chà! Một chữ thảm rồi sao...?!
Ngay vào thời khắc Thương Quý tức giận, vị lão giả kia cách đó không xa lại lời nói thoải mái, nhất là bên trong nụ cười trên mặt lộ ra nhìn có chút hả hê, nhân cơ hội lại nói:
- Mất bò mới lo làm chuồng, không muộn đấy! Đạo huynh không nên thôi tức giận, cứ làm theo những gì ta đã nói trước đây...
Lão ta còn chưa dứt lời, bên cạnh đã thiếu đi thân ảnh, có người mang theo sát khí đầy người liền xông ra ngoài. Lão ta cười ha hả một tiếng, gật đầu ra hiệu với ba nam nhân cường tráng còn sót lại, lập tức cùng đánh về phía đám tu sĩ trên sườn núi bên dưới...
Thương Quý khinh thường những thủ đoạn hạ cấp kia, lại không thể trơ mắt nhìn người của mình chết đi từng người một. Y ta cũng không thể nhịn được nữa, vào khoảnh khắc động thân. Đã hóa thành một đạo tia chớp màu bạc đột nhiên xẹt qua tinh không u ám, trong nháy mắt đã tới bên ngoài hơn mười dặm, chờ một mạch xuyên qua một chùm huyết vũ, thế đi không khỏi chợt ngừng. Một đạo kim sắc kiếm quang không chút kiêng kỵ mới lưu lại một đống hỗn loạn máu thịt, lại theo người đánh lén hành hung cùng nhau vắng lặng đã mất đi bóng dáng.
- Đáng ghét...
Sát khí cuồng nộ của Thương Quý không chỗ tuyên tiết, không kìm nổi phát ra một tiếng gào trầm trầm. Y ta kiệt lực ngưng thần nhìn về phía bốn phương, chỉ muốn tìm ra tên tiểu tử tội ác không thể tha thứ kia.
Có lẽ là chủ nhân nhà mình ra tay rồi, 30, 40 tên yêu vật đi loạn khắp nơi dần dần an ổn cũng tụ họp đến đây, khiến cho tình hình hỗn loạn vừa rồi chợt hòa hoãn lại. Mà kiếm quang, hỏa diễm, thiết quyền cùng với hai đạo thanh phong lang ảnh không chút kiêng kỵ trước đó làm người ta sợ hãi và khó có thể ngăn cản, đều tựa như không từng tồn tại cũng lần lượt đã mất đi động tĩnh.
Bất quá, trong một phía bầu trời hơn mười dặm đó, nơi nơi phiêu tán chân cụt tay đứt, còn có máu tanh nồng đậm ngưng tụ không đi, khiến người ta đập vào mắt kinh tâm mà còn sợ hãi!
Ý nghĩ nhoáng lên một cái, Thương Quý đã cảm giác được dị thường, chợt quay đầu nhìn về phía dưới chân. Tiểu tử kia đã hiện ra khỏi ba cái thân hình, cũng tranh giành trước người khác ngăn bên trên sườn núi...