Vô Tiên

Chương 809: Chương 809: Không nhân nhượng lẫn nhau (2)




Hắc y nhân kia là một lão giả, bị răng nhọn của Kim Ngô xuyên thấu qua ngực. Phi kiếm cũng đã mở ngực phanh bụng yêu vật, cùng chết ở đó.

Còn con Kim Ngô thứ ba thân thể vĩ đại, lưng mọc ba cái cánh, hình dạng kinh người. Chỉ là răng nhọn của nó bị rụng mất một cái, ba cánh thì gãy một nửa, vết thương chồng chất quanh thân nhưng vẫn chưa chết, đang hung ác giằng co cùng một tu sĩ.

Tu sĩ kia nhiều lắm thì dáng vẻ mới trung niên, lúc này lưng dựa vào một cái sơn động hẹp chặn lại. Khóe miệng y ngậm máu, mặt như màu đất, trên eo còn cắm một cái gì đó nhọn hoắt, rõ ràng chính là đoạn răng của Kim Ngô. Bên ngoài cách đó không xa còn có Ngũ Diện Quỷ Sát kỳ bị hủy hoại, vương vãi khắp nơi.

Một người một thú đều thân bị thương nặng, đều mang dáng vẻ uể oải không chịu nổi. Chỉ cách nhau mấy trượng nhưng mỗi người đều khẩn trương đề phòng, nghiễm nhiên là cảnh tượng không chết không thôi.

Chưa tới gần sát huyệt động, khí cơ xao động bất an thêm hung ác liền ép tới khiến tim người ta đập nhanh. Nhìn cảnh tượng trước mắt thì có thể tưởng được nơi này từng phát sinh trận tranh chấp sinh tử kinh tâm động phách mà lại khốc liệt dị thường nhường nào!

Sau khi Lâm Nhất lùi một bước thì âm thầm sợ hãi. Nhìn thấy một người một thú đều không rảnh rỗi để để ý tới mình, trong lòng hắn yên tâm hơn chút. Tu sĩ bị cắm gai nhọn trên người kia cũng không xa lạ gì, chính là tên tu sĩ Kim Đan của Hắc Sơn tông lúc trước rời đi kia. Người bỏ mình trên mặt đất chính là người từng đi cùng y.

Người còn lại đã đi đâu rồi? Lâm Nhất lưu ý tới duyệt động kỳ dị này.

Chỉ thấy bốn phía vách động gập ghềnh, có một vài chỗ sâu cạn không đồng nhất, hang cao thấp có rất nhiều, trên dưới trái phải chằng chịt như tổ ong. Nhìn thấy vậy, Lâm Nhất thầm nghĩ, nếu như những cái hang này đều là sào huyệt của Kim Ngô, thâm nhập vào đây không khác gì đi tìm chết.

E sợ quấy nhiễu một người một thú, Lâm Nhất liền muốn quét qua một ánh mắt, sau khi tra xét một phen liền lui lại rời đi. Nhưng khi ánh mắt xẹt qua hang động đối diện thì thần sắc hắn khẽ động, vội vàng ngưng mắt nhìn kỹ.

Tình hình trăm trượng bên ngoài làm Lâm Nhất lần nữa mở to mắt nhìn. Trước một cái hang không dễ thấy lại đang có một trận giằng co căng thẳng.

Chỉ có điều giằng co với nhau không phải một người một thú, mà là hai bóng người một đen một trắng. Người mặc bạch y chính là Ngọc Lạc Y, hiển nhiên là đã bị thương; người mặc áo đen chính là tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ lần trước gặp bên ngoài huyệt động, trên người cũng mang thương tích, lại cầm phi kiếm trong tay, là người gây sự.

Song phương hiển nhiên là ác chiến đã lâu, đều mang dáng vẻ uể oải không chịu nổi.

Những người này làm sao lại đều tụ tập tới một chỗ như vậy? Hai hàng lông mày của Lâm Nhất nhíu chặt, nghĩ mãi mà không hiểu. Còn trong hang sau lưng Ngọc Lạc Y rõ ràng còn có một người khác.

Nhưng vào lúc này, nhân - thú tỷ thí vẫn đã nhận ra chuyện khác thường. Tàn sí của Kim Ngô chợt vỗ, tiếng ong ong lập tức vang vọng trong huyệt động. Có lẽ là phát hiện ra người mới xâm nhập quá mức nhỏ yếu, yêu vật kia chẳng thèm để ý tới, chỉ thoáng giãy dụa thân thể dài hai, ba trượng, còn mang theo sự tức giận nhìn chòng chọc tu sĩ Kim Đan kia.

Tu sĩ Kim Đan của Hắc Sơn tông kia chính là Thịnh Truyền Chi lúc trước bị truyền âm phù gọi đi. Nhìn thấy có người tới, gã muốn nhân cơ hội thoát thân lại bị Kim Ngô sít sao quấn thân. Rơi vào đường cùng, một người một thú lần nữa quấn lấy nhau, chỉ là hai bên đều bị thương nặng, trong khoảng thời gian ngắn người này cũng không thể làm gì được người kia.

Cùng lúc đó, hai người ở xa trăm trượng cũng đã nhận ra Lâm Nhất đến. Ngọc Lạc Y giương mắt nhìn lên, nhìn thấy ở lối vào huyệt động có thân ảnh mặc áo bào tro đang đứng yên, chính là vãn bối đồng môn. Trong tay chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một thanh trường kiếm màu bạc, còn mang theo Ngô Thất, đang có chút mờ mịt đánh giá chung quanh.

Hắc y nhân kia thừa cơ lấy phi kiếm ra, Ngọc Lạc Y vội vàng lấy phi kiếm tương trợ, từ xa truyền tới một tiếng ầm.

Ngọc Lạc Y có chút không ổn, trong hang đúng lúc bay ra một thanh phi kiếm tương trợ, lúc này mới hóa giải tình hình nguy nan. Còn hắc y nhân kia tuy đã chiếm được thế tốt lại ngại vì đối thủ liều chết không lùi, trong chốc lát cũng bất đắc dĩ. Lúc này gã mới lui về phía sau mấy bước, xoay người lại, lưu ý tới người trẻ tuổi đang ở cửa động.

...

Dựa vào trường kiếm, mang theo Ngô Thất, Lâm Nhất yên lặng đứng thẳng, không nói thêm gì. Trận loạn chiến trong huyệt động này xác nhận đã giằng co được một thời gian, lúc đang thở hổn hển quần đấu với nhau thì hắn vừa lúc xông vào.

- Lâm Nhất... thật sự là ngươi sao? Bọn ta bị tu sĩ của Hắc Sơn tông truy sát tới tận đây... ngươi... vẫn nên tự chạy thoát thân đi thôi!

Giọng nói của Ngọc Lạc Y hơi cấp thiết vang lên bên tai, đuôi lông mày của Lâm Nhất nhẹ nhếch lên, chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, lại nghe được một giọng nói quen thuộc truyền đến!

- Thực sự là ông trời phù hộ! Lâm Nhất, ngươi không sao là tốt rồi...

Một thoáng chần chừ, cánh tay Lâm Nhất run lên, Lang Nha kiếm kêu lên một tiếng, ngân mang đại thịnh. Hai hàng lông mày dựng thẳng, Ngự kiếm thuật tùy tâm mà phát động, trường kiếm trong tay chỉ về phía trước một cái, chỉ thấy một tia lưu tinh đột nhiên thoáng hiện, trong chớp mắt đã bay ngang huyệt động trăm trượng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.