Vô Tiên

Chương 1386: Chương 1386: Không thể giải (1)




Bên trong sơn động, trên người lão long ánh sáng vàng lấp lánh, có chút thần võ uy nghiêm. Hắn đi lòng vòng tại chỗ mấy vòng, quan sát bản thân trên dưới, rất là nhìn thân thương phận thưởng thức một phen, lại coi những gì Lâm Nhất hỏi như gió thoảng bên tai.

- Lão long, sao không nói gì?

Lâm Nhất đành phải ép hỏi. Đối phương hai tay chắp sau lưng, uy nghi bất phàm. Hắn bước hai bước trên hư không, cười nói:

- Huyết đan của giao thú đó rất có tác dụng đối với Long Anh. Chỉ tiếc tu vi của ngươi quá thấp không thể hấp thụ, cho nên ta đành tự chủ trương.

Lão long chẳng thèm để ý tới hắn, vẫn đắc ý dào dạt nói tiếp:

- Vì cứu ngươi, ta đã dùng hết chút tiên nguyên còn lại, huyết đan này xem như là tới đúng lúc, nếu không, ta không có khí lực để hiện ra pháp thân.

Phát hiện Lâm Nhất thần sắc bất đắc dĩ, hắn lại ra vẻ khó hiểu nói:

- Tiền vốn tích góp nhiều năm của ta bị ngươi hao hết! Làm người không thể không có lương tâm, ta việc không tìm cơ hội bù đắp chút thua thiệt, ngươi nói xem có phải không.

Lâm Nhất khẽ lắc đầu, nói:

- Đa tạ lão long đã xuất thủ!

Hắn vẫn không nén được mà truy hỏi:

- ... Vậy giao thú có thể mở miệng nói chuyện, vì sao ngươi....

- Ha ha!

Một tiếng cười cuồng vọng cắt ngang lời Lâm Nhất, lão long không cho là đúng nói:

- Cám ơn cái rắm! Bò sát nhỏ đó đã chết từ lâu rồi, thân thể cũng hóa thành tảng đá, chỉ mượn dùng ba phần tàn hồn kéo dài hơi tàn thôi! Có điều, ngươi may mắn có được thể ngộ cảnh giới đó, rát nhiều người mất cả đời cũng khó mà tìm được chân lý.

Đối mặt với lão long giả vờ ngốc nghếch, tuy Lâm Nhất bất đắc dĩ nhưng lại không hề tức giận. Ngoài ra hắn còn lấy làm cảm kích. Đúng như lời đối phương nói, cảm ngộ cảnh giới đó là vô cùng quý giá!

Có được một phen ấp ủ nuôi dưỡi trong ngũ hành linh mạch dưới đất Thần Châu môn, lực lượng tu vi và thần hồn của lão long đã hơn hẳn xưa! Con bó sát nhỏ đó... Giao thú đó tuy chỉ là di hài tàn hồn, dù cường đại như vậy, căn bản vẫn không được hắn để vào mắt.

Lão long đối mặt với nghi vấn của mình lại úp mở lập lờ, không ngoài đang né tránh gì đó. Hắn giả mượn tay mình diệt giao thú, không phải không có dụng ý!

Đề thăng của tu vi và cảm ngộ của cảnh giới hỗ trợ lẫn nhau, cái sau càng quan trọng hơn. Nếu ví tu vi là một thùng nước, cảm ngộ cảnh giới chính là ván gỗ của thùng nước, đạo lý cực kỳ dễ hiểu. Nhưng rất nhiều người chính là vì khiếm khuyết cảm ngộ cảnh giới mà nửa đường phải dừng lại, cũng tiếc nuối cả đời.

Trên tu luyện có công pháp để dựa vào, mà cảm ngộ cảnh giới lại không có dấu vết để tìm. Vì vậy Cửu Châu có ngàn vạn tu sĩ, Nguyên Anh giả nhung nhúc, cao nhân Hóa Thần lại ít ỏi không có mấy. Mà lão long lại mượn tu vi của mình để trình hiện Long Anh, khiến Lâm Nhất cảm thụ được những cùng cảnh giới khác nhau như Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể.

Tuy nói cảm ngộ cảnh giới chỉ trong khoảnh khắc, nhưng lại khiến Lâm Nhất có được không ít lợi lộc. Từ nay về sau bất kể là tấn thăng Hóa Thần, Luyện Hư, hay là Hợp Thể, thậm chí là cảnh giới cao hơn, hắn đều sẽ có một con đường tắt mà người khác không có. Lại thêm Động Chân kinh cường điệu đề thăng cảnh giới, con đường dưới chân xem ra sẽ càng bằng phẳng trống trải hơn!

- Long Anh của ngươi có chút uyên nguyên với ta! Ta mượn cái này để hóa ra các loại cảnh giới tu vi cũng là bình thường, ngươi tự giải quyết đi.

Thấy Lâm Nhất trầm tư không nói gì, lão long hừ một tiếng, nói tiếp:

- ... Con bò sát đó chẳng qua là đi chỗ này chỗ kia, có giết nó hay không cũng chẳng khác biệt gì! Để mặc nó om sòm, chỉ là tốn thêm chút phiền não thôi! Mà ngươi nhỏ yếu như vậy, vẫn phải đề thăng tu vi quan trọng hơn, chớ có mãi canh cánh chuyện này ở trong lòng!

Ánh sáng vàng bỗng nhiên lóe lên, thân ảnh lão long biến mất không thấy dâu. Sau đó hắn về tới trong khí hải của Lâm Nhất, oán giận nói:

- Tốn công lao lực quá! Cũng may có huyết đan. . . Bằng không ngươi ít nhất phải tìm mười tòa linh mạch mới được! Đừng để ý tới ta nữa. Ta mệt rồi! Tự ngươi cầu nhiều phúc đi.

Giống như thật sự buồn ngủ không chịu nổi, lão long sau khi giả vờ giả vịt ngáp dài một cái liền nhắm mắt tĩnh tọa giữa Long, Ma, Đạo tam anh.

Thấy vậy, Lâm Nhất lắc đầu bất đắc dĩ. Tất cả những gì chưa biết, không biết có ngày sáng tỏ chân tướng hay không! Mà vị lão nhân gia thì lại bộ dạng không để ý cố sự, ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả nghi ngờ. Hắn là đang lảng tránh, hay là đang chờ đợi. . .

Ngoài ra, từ trong vẻ kính sợ của giao thú đó không khó nhìn ra, thân phận của lão long, hoặc là đời trước của Long Anh của mình, cũng không phải là tồn tại bình thường!

Suy nghĩ lung tung một hồi vẫn không thể hiểu nổi, Lâm Nhất dứt khoát ném tất cả ra sau đầu. Nhớ tới Tử Kim Hồ Lô và Huyền Kim Thiết Bổng đã mất, hắn tới trước huyệt động bị bao phủ, không chút do dự, trực tiếp chìm vào trong nước.

Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất nhảy ra khỏi mặt nước, quay đầu lại quan sát một chút rồi không nhanh không chậm bay về chỗ cũ. Thấy trên mặt nước có một vật đang bồng bềnh, bị hắn thuận tay vớt lên, ẩm ướt mà nhẹ nhàng, chính là ngụm nước miếng của giao thú bị Kim Long kiếm đâm phá rơi xuống.

Vật này có chút cổ quái, không chìm xuống nước. Thu hồi lại, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn. Bỗng nhiên có phát hiện, hắn vẻ mặt lúng túng, vội vàng ngừng thế đi tới.

Phía trước không xa, nữ tử từng ngất đi đã tỉnh lại, đang dựa vào vách động nửa ngồi nhìn ngây ngốc. Thần sắc bối rối, ánh mắt trốn tránh, trên khuôn mặt đang tái nhợt lại thoáng ửng hồng.

Lâm Nhất không kịp nghĩ nhiều, vội vàng bày ra một tầng cấm chế rồi biến mất, lại lục lọi trong Càn Khôn giới. Sau khi áo giày bị chấn nát, chỉ có long giáp che thân, cả người trần truồng.

Có điều dị biến nổi lên, Lâm Nhất không rảnh bận tâm nhiều. Đợi khi phát hiện nữ tử trong sơn động đã tỉnh lại, hắn lúc này mới nhớ ra mình đang trần như nhộng, đợi muốn che thì đã muộn rồi.

Sau một thoáng, trên người Lâm Nhất xuất hiện một bộ đạo bào cũ, chân cũng đã đi giày. Thấy trên dưới không có gì không ổn, hắn lúc này mới triệt hồi cấm chế, chậm rãi bay về phía nữ tử ở cạnh hồ nước.

- Không sao chứ?

Đến tới gần nữ tử, Lâm Nhất gãi gãi đầu, vẫn lên tiếng hỏi thăm. Đối phương ngồi tựa vào vách đã, đầu cúi xuống, bộ dạng yếu đuối vô cùng. Nàng ta mặc váy dài màu tẳng có phù văn chớp động, nâng thân thể thướt tha nhẹ nhàng di động trên mặt nước.

Nữ tử do dự một chút, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua. Thấy đối phương đã quần áo chỉnh tề, nàng ta lúc này mới ngẩng khuôn mặt như tranh lên, xấu hổ nói:

- Lâm đạo hữu, có còn nhớ Chức Nương không? Đa tạ ơn cứu mạng...

Vứt dứt lời, tay vịn vách động muốn đứng lên cảm ơn, nhưng lại có chút cật lực, không khỏi cười thẹn thùng, mang theo mấy phần áy náy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.