Lần này, Lâm Nhất không còn sót lại chút lực lượng nào, dùng toàn lực phát động Bích Vân Sa bay về phía trước.
Sau khi bay hai, ba canh giờ sau, Lâm Nhất cảm thấy mệt mỏi, Giang trưởng lão lại xung phong nhận việc trợ giúp hắn một tay. Vì tu vi có hạn, ông dùng linh lực phát động Bích Vân Sa, chống đỡ chưa tới một canh giờ đã mệt mỏi thở hồng hộc.
Bích Vân Sa bay ở giữa không trung không thể dừng lại, cũng may có Giang trưởng lão luôn phiên thay thế, hai tay Lâm Nhất lại cầm linh thạch nhanh chóng khôi phục linh lực, mượn cơ hội lấy hơi không rơi vào tình trạng kiệt sức.
Cứ như vậy, hai người bay đến lúc trời sáng vẫn không dám dừng lại, tiếp theo lại bay một ngày. Đến cuối cùng, thời gian Lâm Nhất khống chế bay càng lúc càng dài, Giang trưởng lão lại mệt muốn tê liệt.
Khi Lâm Nhất cũng chống đỡ không nổi nữa, lúc này mới nóng lòng tìm hải đảo hạ xuống.
Bay lâu như vậy, sợ phải tới ba nghìn dặm. Hai người thầm nghĩ, có thể đã thoát khỏi sự truy đuổi của đối phương.
- Lâm đạo hữu, ngươi nói... Thuyền đi biển không sao chứ?
Giang trưởng lão suy nghĩ một hồi, còn không yên lòng. Mặc dù hai người bất đắc dĩ mới phải làm vậy, lấy tính mạng của tất cả mọi người trên thuyền ra đánh cược. Nếu như thuyền biển thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngoài tầm tay với, cho dù bọn họ có hối tiếc cũng đã muộn rồi! Nhưng bọn họ không đánh cược cũng không được, vì vậy chỉ có nghe theo mệnh trời!
- Lúc này chúng ta chỉ có thể đi tin tưởng thuyền biển không sao. Trịnh gia muốn tìm là tu sĩ, muốn tìm là Lâm Nhất ta. Sau khi tìm chúng ta không có kết quả, lại muốn tìm được thuyền của Thiên Long phái trên biển sẽ không dễ dàng gì. Suy nghĩ nhiều vô ích, vẫn nên khôi phục thể lực quan trọng hơn.
Sau khi ăn miếng thịt khô trên tay giống như gió cuốn mây tan, Lâm Nhất ngửa cổ rót rượu vào miệng, lại nói tiếp:
- Đảo này tuy chỉ có kích thước khoảng hai ba dặm, hẻo lánh không người, chúng ta ở đây nghỉ tạm ba ngày, nếu như đợi không được thuyền biển đến lại tính tiếp. Giang trưởng lão nghĩ thế nào?
Giang trưởng lão nghe Lâm Nhất nói có lý, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp:
- Vậy Lâm đạo hữu đi nghỉ trước, để lão phu tới hộ pháp!
Lâm Nhất mang theo bình rượu đứng lên, khoát tay từ chối lòng tốt của Giang trưởng lão. Trong bóng đêm, thị lực khó có thể quá xa, còn không thuận tiện bằng dùng thần thức. Hơn nữa, sau ba ngày liệu thuyền biển có thể chạy tới đây không cũng chưa biết, ngược lại không bằng mỗi người tranh thủ thời gian điều tức một lúc!
Giang trưởng lão lại không khách sáo nữa, hai người tìm chỗ đá ngầm, lấy phi kiếm đào ra hai sơn động không lớn đủ để mình dùng.
Lâm Nhất vào sơn động chỉ có vài thước, đủ dùng để ngồi tĩnh tọa điều tức. Hắn ném ra cờ Tứ Tượng, lấy ra hai khối linh thạch và nhắm mắt yên lặng.
Lâm Nhất cứ ngồi như vậy, đến sáng sớm ngày thứ ba mới chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu nhìn linh thạch trong tay và khẽ lắc đầu. Theo tu vi tăng cao, nhu cầu của hắn đối với linh khí cũng càng lúc càng cao. Hai ngày đêm điên cuồng thu nạp, hai khối linh thạch trong tay đã thành đá bình thường, theo ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, chúng lại thành bột phấn.
Linh lực bị hao tổn cũng khôi phục được gần hết, Lâm Nhất cũng thấy an tâm hơn. Trong thần thức, Giang trưởng lão vẫn ở trong sơn động thổ nạp điều tức.
Lâm Nhất không vội ra ngoài, hắn lại lấy đồ thu được trên người con em Trịnh gia ra. Tất cả gồm bảy túi Càn Khôn, bốn thanh phi kiếm, còn có một mảnh vảy giáp và một mảnh mai rùa. Hắn cảm thấy hứng thú nhất vẫn là ba cái Truy Hồn Đinh lấy được trong tay của Trịnh Huy Hùng.
Lâm Nhất cẩn thận cầm lấy ba cái Truy Hồn Đinh có hình răng nhọn, một mùi tanh hôi khiến cho người ta buồn nôn đã xộc vào mũi, nhưng sắc mặt hắn rất vui mừng. Đây là bảo bối đấy! Trong điển tịch, toàn thân con giao long trong truyền thuyết đều là bảo vật.
Răng của giao long dùng để chế luyện pháp khí, bên trong có chứa chất kịch độc lại vô cùng sắc bén, Lâm Nhất đã thiếu chút nữa mất mạng vì nó.
Nếu không phải may mắn dùng “Huyền Thiên Kiếm Trận” thuận lợi đánh lén trong lúc nguy cấp, có thể lúc này, trên đời đã không có người tên là Lâm Nhất.