Vô Tiên

Chương 650: Chương 650: Kim Long tác quái... (1)




Lâm Nhất tìm một chỗ hơi rộng lớn chút bên bờ, hắn cẩn thận nhảy xuống Bích Vân sa. Đối mặt khí diễm nóng rực làm người ta hít thở không thông, hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Linh khí chỗ này dày đặc hơn không chỉ mười thành so với chỗ khác. Nếu có thể ở chỗ này tu luyện, một ngày chính là mười ngày công, đây há là làm ít công to có thể so sánh đấy!

Viêm lưu này bốc lên từ dưới đất, sau khi chảy ra một hai dặm, rẽ một cái lại chợt vào vách đá, không biết đi nơi nào. Dưới chân của Lâm Nhất chính là chỗ khúc quanh ấy. Chỗ này khoảng hơn mười trượng, một bên sát vách đá đỏ thẫm, một bên chính là diễm lưu tuôn trào không thôi, ngược lại không lo lắng mối nguy bị dung nham văng đến.

Chỗ này có thể tu luyện sao? Lâm Nhất cảm nhận bên cạnh không chỗ nào không cực nóng, hắn ôm một chút tò mò, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, thử hít thở.

Hắn vận chuyển Huyền Thiên tâm pháp, cẩn thận điều tức. Hỏa linh khí dày đặc mà mãnh liệt, xuyên thấu qua Huyền Thiên thuẫn từ ngoài đến bên trong. Chỉ trong phút chốc, quanh thân nóng lên, Lâm Nhất cảm nhận được linh lực trong gân mạch lưu chuyển nóng rực, như mưa đầy trời rơi vào trong con suối, lại thay đổi làm suối nước róc rách, khiến cho người ta cảm thấy kỳ dị hơn nữa thoải mái. Hắn dần dần tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong.

Lâm Nhất ngồi xuống như thế, chính là ba ngày trôi qua. Linh lực trong cơ thể hắn dâng không nghỉ, suối nước ấy hội tụ, cuối cùng phá tan trở ngại, lập tức biến thành một dòng sông, vui sướng chảy xuôi.

Lâm Nhất nhắm mắt tĩnh tọa ba ngày, vào giờ khắc này đột nhiên mở mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười.

« Huyền Thiên tâm pháp » và « Chính Dương tâm pháp » đều bất ngờ đột phá tầng bảy, Lâm Nhất hiện giờ đã là tu sĩ của Luyện Khí tầng tám. Hắn sâu đậm thở ra một hơi dài, yên lặng cảm thụ nỗi sung sướng do tu vi thăng tiến lên mang đến. Dung nham dưới đất này chẳng lẽ tương thông cùng linh mạch, bằng không như thế nào lại có linh khí nồng đậm như thế chứ? Chỗ này tu luyện quả nhiên hiệu quả kỳ giai, không ngờ lại bị bản thân mình đánh bậy đánh bạ, tìm được một sân tu luyện tuyệt hảo này.

Sau khi đến Luyện Khí tầng tám, « Đoán Thần Giám » do Nhược Thủy đưa tặng khiến cho thần thức của mình cũng như diều gặp gió. Tuy có vách đá dưới đất ngăn cản, Lâm Nhất tin tưởng thần thức của mình ít nhất có thể đạt tới hai mươi dặm. Uy lực Sưu Hồn, Kinh Hồn, Phệ Hồn của hắn cũng không thể khinh thường.

Việc tu luyện có quan hệ « Đoán Thần Giám », Nhược Thủy đã từng nói tới phương pháp này càng thích hợp luyện đan cùng luyện khí. Lại không biết, tốt cho bản thân mình chính là ba cái pháp môn của chế nhân, điều này sẽ không lẫn lộn đầu đuôi chứ?

Lâm Nhất nghĩ đến đây, hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn chỉ tay một cái, Xích Viêm kiếm bay ra một tiếng 'vù', hóa thành một con rồng lửa nhỏ bé, xoay quanh trên diễm lưu. Theo thủ quyết dẫn động, con rồng lửa lấy một hóa ba, phân loại tam tài, mơ hồ xếp thành một cái sát trận. Chỉ có điều hai con rồng lửa còn sót lại lúc ẩn lúc hiện, mong chờ dục động, sát khí vô hạn.

Tâm niệm vừa động, ba con Phi Long ấy ngay lập tức hòa làm một thể, biến thành phi kiếm đỏ thẫm, khéo léo bay trở về trong tay Lâm Nhất. Thấy bản thân mình thi triển ra kiếm trận bất phàm như thế, hắn kêu to thống khoái!

Lâm Nhất thu hồi phi kiếm, đuôi lông mày nhảy lên xuống, cánh tay rung lên. Một con Kim Long lập tức biến ảo ra, trong lân quang lóng lánh, giương nanh múa vuốt làm ra vẻ, liền đánh tới con sông đỏ thẫm.

Tinh quang lóe lên trong ánh mắt của Lâm Nhất, tay hắn vồ lấy, Kim Long há ra cái miệng rộng, lập tức nuốt đi về phía dung nham.

Ha ha! Quả nhiên điều khiển dễ dàng như cánh tay, không hổ là Chính Dương Kim Long thủ. Chỉ có điều so sánh với Mộc Thiên Viễn kia, không biết cái nào ưu cái nào nhược đây?

Vào lúc Lâm Nhất âm thầm đắc ý, thần sắc đột nhiên hơi chựng lại, một đạo Hỏa linh lực dâng lên, lại theo cánh tay của mình tràn vào trong cơ thể. Đây là thế nào? Biến cố đột nhiên sinh ra khiến cho hắn âm thầm kinh hãi, nhưng chưa hề vì vậy mà vội vàng loạn lên, hắn chỉ chìm vào trong suy ngẫm.

Kim Long được huyễn hóa ra đó hãy còn vùng vẫy trong con sông lửa đỏ cuồn cuộn!

Sau một lát, Lâm Nhất dường như đã minh bạch điều gì. Trong một phần công pháp mà Mạc Đại giao cho hắn, tuy có thủ quyết và khẩu quyết của Kim Long thủ, nhưng chưa hề nói rõ công dụng của Kim Long thủ. Thế nhưng vào lúc Mộc Thiên Viễn thi triển Chính Dương Kim Long thủ, lại có thể dễ dàng bắt trói pháp khí của đối phương. Nếu muốn bắt trói pháp khí của đối phương, cần ngăn lại việc thao khống thần thức giữa pháp khí và tu sĩ. Nói như thế, Kim Long thủ thu phát tùy tâm, giống như là đưa cánh tay dài ra, có thể hấp thu linh khí trong nham thạch cũng không kỳ quái.

Dù sao Lâm Nhất cũng biết rất ít đối với công pháp của Chính Dương tông, trước mắt miễn cưỡng có thể cho mình một câu trả lời hợp lý. Còn có thể tự bào chữa hay không, cần gì phải quản nhiều như vậy chứ! Linh khí này không dùng thì phí, đỡ phải bản thân mình cực khổ thu nạp!

Quanh người Lâm Nhất bao phủ trong một tầng hào quang trắng muốt, khoanh chân ngồi không nhúc nhích. Chỉ có điều cánh tay phải của hắn vươn về trước cứng ngắc, như nặn bùn vậy. Thời gian dần qua, theo linh khí sền sệt đậm đặc và nóng bỏng vọt tới, giống như từng đạo một chước lưu tràn vào trong cơ thể. Kinh mạch bị nóng bỏng mà mơ hồ làm đau, rồi lại có khoái ý khó tả khôn xiết, khiến người ta không thể tự thoát ra được. Thời khắc này, hắn như đặt mình trong lồng hấp vậy, cả người trở nên nóng rực, mồ hôi chưa chảy ra, tức hóa thành một loạt sương mù tản đi.

Hai gò má của Lâm Nhất đỏ bừng, miệng thở hổn hển. Hắn thấy Kim Long nhào lộn trên dưới trong nham thạch, đã rút đi một thân kim sắc, vảy quanh thân cũng như nhiều điểm hỏa diễm khiêu động. Kim Long vào lúc này đã hoàn toàn biến thành một con rồng lửa màu đỏ, sau khi phảng phất một phen liệt diễm rèn thể, đã thoát thai hoán cốt, càng lộ vẻ dữ tợn hung mãnh!

Gân mạch bị thiêu đốt nung khô đau đớn khó nhịn, khoái ý hấp nạp linh khí kia sớm đã không cánh mà bay, mùi vị bị ngọn lửa đốt thể thực sự khiến cho Lâm Nhất khó có thể nhịn. Hắn dường như nghe được da thịt vì bị bỏng mà phát ra thanh âm “lẹt rẹt“. Trong thức hải bên trong đầu cũng truyền tới hàng loạt gai đau.

- A!

Lâm Nhất sau khi rên lên một tiếng, bất an mãnh liệt, khiến cho hắn nóng lòng thu hồi Kim Long thủ. Thế nhưng Kim Long vào lúc này căn bản không bị bản thân mình thao khống, như cũ đùa bỡn không ngừng trong diễm lưu!

- Kim Long thủ chó má gì chứ! Đây không phải là muốn mạng của ta sao?

Lâm Nhất âm thầm mắng một tiếng, hai mắt trợn tròn, cắn chặt hàm răng, hô to với Kim Long không nghe lời kia:

- Trở lại cho ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.