Vô Tiên

Chương 1876: Chương 1876: Kín như bưng (1)




Trong mây mù mênh mông, Tiếu Quyền Tử không để ý đến khuyên bảo của Lâm Nhất, chỉ lo chạy về phía trước giẫy dụa một phen. Dù gì gã cũng là cao thủ Tiên đạo tu vi Hợp Thể, trong nhát mắt gã nhảy loạn nên cũng ra ngoài ngàn vạn dặm, nhưng tình hình xung quanh vẫn y nguyên.

Trận pháp quỷ dị này sợ là khó mà chạy thoát rồi.

Tiếu Quyền Tử vội vàng ngừng lại lại, quay người phun ra một đạo thanh quang. Không đợi gã nhìn thấy bóng dáng đối thủ, đã cảm giác quanh thân xiết chặt, trên dưới bị chín đạo pháp lực vô hình gắt gao trói buộc. Chỉ trong nháy mắt, tu vi bị cấm, khí thế đình trệ, rốt cuộc cũng không thể động đậy.

Trong tuyệt vọng, Tiếu Quyền Tử hoảng sợ nói lớn:

- Là thần thông gì?

Đột nhiên mây mù kéo qua, Lâm Nhất từ nơi đó xông ra, nói:

- Hàng Yêu đối pháp, chuyên đối phó với những tên tìm đường chết như ngươi.

Tiếng nói vừa dừng, hắn đã dồn đến gần Tiếu Quyền Tử, trên tay lập tức đánh ra một chuỗi pháp quyết quái dị. Đối phương nhìn thấy tâm thần hoảng sợ vô cùng.

Chỉ trong chớp mắt Lâm Nhất khẽ khoát tay, mi tâm Tiếu Quyền Tử bay ra một đường ánh sáng, bị hắn thuận thế bắn ra một giọt tinh huyết, mang theo phù văn giam cầm, tiện đà lại ầm một tiếng, đánh vào trong cơ thể. Sau khi làm hết thẩy, tay áo hắn cuốn lên, mang theo đạo ánh sáng này biến mất.

Trong động phủ, Lâm Nhất vẫn đứng bất động, nguyên thần trở về bản tôn, ánh sáng trên tay hắn bỗng nhiên biến mất, hoá thành nguyên châu hỗn độn bên trong khí hải.

Cùng lúc đó, Tiếu Quyền Tử bỗng nhiên té ra ngoài, lảo đảo mấy lần khó khăn lắm mới đứng lên được, vẫn hoảng sợ vô cùng. Khi gã lấy lại tinh thần, mặt đau thương biến sắc, la thất thanh:

- Ngươi thi triển hồn cấm thuật đối với ta.

Vừa rồi Tiếu Quyền Tử bị quản chế, pháp lực tu vi đều bị cấm, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương hạ độc thủ. Hiện tại dễ dàng nhìn thấy, hắn ác độc sử dùng hồn cấm thuật, như vậy sau này thân bất do kỹ rồi.

- Nếu ngươi thức thời thì không có gì đáng ngại, nếu không ngươi biết kết cục rồi đấy!

Lâm Nhất nhàn nhạt nói một câu, hắn hiếu kỳ đánh giá vật trong tay. Đó là một đoàn ánh sáng màu xanh, dịu dàng như nước nhưng lạnh buốt thấm người.

Tiếu Quyền Tử quay đầu nhìn phía sau cửa động, chần chừ một lúc chưa dám làm loạn, trong đầu lại hối tiếc vô cùng. Đúng như câu nói kia, thật đúng là tìm đường chết mà. Nhưng một tên tiểu bối nhìn tầm thường, ai lại nghĩ tới lại âm độc hiểm ác như vậy. Tiếu Quyền Tử đang cân nhắc, trên mặt nặn ra nụ cười nói:

- Cái này… Đó là Bản Mệnh pháp bảo của ta, chính là Ngũ Hành khí biến thành, tên Thủy Thanh Tử.

Đoàn ánh sáng màu xanh trong tay Lâm Nhất dần dần nhạt đi, chỉ trong chốc lát biến mất không thấy tăm tích. Đồng tử trong mắt hắn lấp lóe, mơ hồ có thể thấy được khí thế bay vào bên trong cơ thể Tiếu Quyền Tử. Pháp bảo lại vì pháp lực biến thành ra vật hư ảo? Cái này đúng là lần đầu tiên hắn thấy, hiếu kỳ hỏi:

- Nghĩa là sao?

Tiếu Quyền Tử thấy hắn không động sát niệm, thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Lão phu...

Lời vừa nói ra miệng, vẻ mặt cứng lại, vội cong thân thể xuống, xấu hổ nói:

- Công pháp có nói trời có Ngũ Hành, Thủy Hỏa Kim Mộc Thổ, tiến hành cùng lúc dưỡng dục, tạo thành vạn vật. Mà ta bản mệnh thịnh Kim, cho nên mới bằng vào tu vi kết thành pháp bảo, trạng thái nó như nước, màu xanh, lại biến ảo phong phú, tên Thủy Thanh Tử.

Lấy Ngũ Hành tương sinh tương khắc, hóa ra Bản Mệnh pháp bảo, có lẽ uy lực có hạn nhưng được cái huyền diệu khó lường. Lâm Nhất như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nhìn Tiếu Quyền Tử đang lo sợ bất an nói:

- Ngày sau ta sẽ giải trừ cấm chế cho ngươi, ngươi phải biết tự giải quyết cho tốt, đi thôi.

Hắn đã lưu lại ấn ký cấm chế thần thức trong thần hồn của Tiếu Quyền Tử, nhất cử nhất động nằm trong lòng bàn tay, đối phương sao dám làm trái, trừ phi không muốn sống nữa.

Tiếu Quyền Tử không thể không tuân, chậm rãi lui ra ngoài. Bên ngoài phong bế cấm pháp lần nữa mở ra, gã không dám chần chừ, vội vàng cách xa vùng đất thị phi này, bay ngược đến một động phủ ở chân núi, lúc này mới than trời trách đất, thở dài một tiếng. Lần này hưng phấn mà đến, mất hứng mà về, một màn vừa rồi hoàn toàn khác biệt, sớm biết thế, tội gì đến cho khổ.

Lâm Nhất một mình im lặng nửa ngày, không thấy xa gần có gì khác thường. Hắn lại phát giác Tiếu Quyền Tử trong động phủ dưới chân núi tự oán hối tiếc, khóe miệng nhếch lên, chỉ khẽ lắc đầu. Dưới chân mặt đất loang lỗ, không thể ngồi nằm. Hắn dùng cấm pháp phong bế cửa động, tiện tay lấy ra một cái bồ đoàn.

Bồ đoàn này được luyện chế từ dị thảo, bên trong có kim ngân chớp động, cầm mềm mại nhìn thật không tầm thường. Từ khi đến Phạm Thiên cốc Hậu Thổ Tiên Cảnh đã mang trên người nhiều năm, bởi vì bận rộn tu luyện mà không có thời gian rỗi hưởng dụng, lúc này lại có đất dụng võ.

Lâm Nhất đem bồ đoàn ném xuống đất, yên ổn mà ngồi. Nghĩ một chút, hắn há mồm phun ra một đạo quang mang, bốn phía nhất thời được bao phủ bên trong Càn Khôn Tứ Tượng trận pháp. Sau khi ở bên ngoài động hắn lưu lại một niệm thần thức đề phòng không ngờ, ngược lại từ trong Càn Khôn Giới xuất ra một vật, xem xét tường tận.

Đây là một viên hàn thạch luyện chế quỷ châu, kích thước bằng trứng chim, trong suốt mềm mại, băng hàn ôm tay âm khí bức người. Mà quỷ châu này cũng không tầm thường, bên trong cất giấu mấy chục Hợp Thể hồn thể cùng một vị cao nhân Phạm Thiên cảnh. Nếu có thể biến nó thành của hắn, chí ít cũng có thể đọ sức một chút cùng hai vị Yêu Vương kia, có thể rời Quỷ Linh vực sau mấy chục năm, từng thử qua nhưng chỉ tốn công vô ích.

Lâm Nhất mở ra một bàn tay, quỷ châu xa xôi treo lên. Từ trên ngón tay hắn gạt ra một chút tinh huyết bắn vào trong đó, lập tức lợi dụng quỷ tu pháp môn tiến hành tế luyện. Chỉ trong giây lát, tiếng ầm vang lên, giọt tinh huyết này bay ngược trở ra, lập tức có người phẫn nộ quát:

- Tiểu bối, làm càn...

Nhìn tình huống này, Lâm Nhất đành phải hậm hực thu hồi tinh huyết. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy quỷ châu, giọng có chút bất đắc dĩ nói:

- Ngô tiền bối, xin bớt giận, mọi việc đều có thể thương lượng.

Có người tiếp tục cả giận nói:

- Không có thương lượng, một tên tiểu bối như ngươi lại dám tế luyện lão phu cùng mấy chục thuộc hạ, thật sự rất đáng giận.

Lâm Nhất xem thường cười hắc hắc một tiếng, lặng lẽ xuyên thần thức vào trong quỷ châu. Chỉ thấy một người trung niên áo bào xanh râu dài bị quỷ ảnh vây quanh, nhưng uy phong vẫn không giảm. Chỉ muốn thăm dò một chút, lại cảm giác hàn ý sinh ra trong lòng, hắn nhanh chóng thu hồi thần thức, tiếp tục khuyên:

- Tiền bối, ngài có thủ như vậy cũng vô ích, không bằng giúp đỡ lẫn nhau.

Quỷ Linh Vực thu lấy hồn trong cơ thể, lấy tu sĩ Quỷ Linh cầm đầu, mấy lần Lâm Nhất thử tế luyện quỷ châu đều bị người này cản trở. Hắn vừa không thể đem mấy chục hồn thể tu vi cường đại này thả ra, lại không thể biến thành của mình, nhất thời hắn không biết làm sao.

Người trung niên kia ngạo nghễ quát lên:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.