Vô Tiên

Chương 300: Chương 300: Kinh thành (1)




Thành Cao Xương, phạm vi khoảng chừng trăm dặm, phía bắc dựa vào núi non uốn lượn liên miên chập chùng, phía nam có dòng Thương Thủy xuyên qua thành. Nơi đây là nơi tàng phong tụ khí, bảo địa long hổ giao nhau, lại là kinh kỳ của Thương quốc, cảnh trí vô cùng hài hòa.

Kinh thành lại phân ra thành hai, nội thành và ngoại thành. Nội thành là nơi vương tộc hoàng cung ở, tới gần một khu trạch viện ở ngoại thành, lầu gác đình tạ, đẹp không sao tả xiết; hồng hạnh trắng, xuân ý xinh đẹp; thác nước giả sơn như tiên cảnh nhân gian.

Ở bên hồ nước, đứng lặng đó là một thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ. Đối mặt với cảnh cá chép giành ăn trong ao nước, y trầm mặc không nói.

Một ông lão bước đi trầm ổn xuyên qua một cánh nguyệt môn, tới phía sau người trẻ tuổi, cúi người hành lễ, nói:

- Điện hạ, bọn họ đã đến kinh thành rồi!

Người thanh niên vẫn quan sát ao nước như trước, một lúc sau mới thở dài một cái, nhẹ giọng nói:

- Nếu ta được như đám cá này thì tốt biết bao! Tự do chơi đùa, vô ưu vô lo!

Lão giả chần chừ trong khoảnh khắc, ngẩng đầu nhìn bóng lưng người trẻ tuổi, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua hai tỳ nữ đang đứng yên ở phía xa, lên tiếng nói:

- Điện hạ lại không phải cá, làm sao biết cá vui vẻ?

Người thanh niên ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh mắt lướt qua lầu gác đình các đẹp tuyệt trần xinh đẹp phía xa xa, khuôn mặt ủ rũ. Y bồi hồi nói:

- Hoằng quản gia cũng không phải ta mà?

Người này xoay người lại, chậm rãi đi tới ghế dựa bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống. Y tự tay bưng lên một cái chén bạch ngọc ở bên cạnh ngọn đèn, nhẹ uống một ngụm trà thơm, chỉ gượng cười lắc đầu nói với lão giả:

- Sau khi hoàng huynh lên ngôi không lâu liền nóng lòng đuổi ta rời đi như vậy, không chút nào nhớ tới thân tình cốt nhục. Ha ha, ta liền rời xa khỏi chỗ thị phi này là được! Gia đình đế vương là vô tình nhất, người xưa nói cấm có sai câu nào!

Bề ngoài thanh niên sang trọng sáng ngời nhưng khó nén được sự thê lương cùng bất đắc dĩ trong nụ cười.

- Hoằng quản gia, người đã tới kinh thành thì phải cực kỳ khoản đãi. Lần này đi nơi xa không bờ bến, tính mạng của cô vương có thể phải giao cho bọn họ!

Vẻ mặt người thanh niên tẻ nhạt, khoát khoát tay áo với lão giả, tựa lưng vào ghế ngồi. Y mờ mịt nhìn bầu trời âm u, lẩm bẩm:

- Trời sắp mưa rồi...

...

Trên con đường của kinh thành, có một đội nhân mã đội mưa đi tới, trên một chiếc xe ngựa đi cuối cùng, Chân Nguyên Tử bung một cây dù che chung với Lâm Nhất ở phía dưới. Nguyên Thanh và Nguyên Phong cũng đều bung dù ngồi trên mui xe, không buồn không lo mà quan sát cảnh đường phố của kinh thành.

Chỉ là mưa phùn mông lung, trên đường người qua lại rất thưa thớt nhưng cửa hàng hai bên đường lại đang có không ít người đánh giá đám giang hồ đội mưa đi qua.

- Ha ha! May mà ta nắm được tình hình sớm, bảo Nguyên Thanh mua cây dù. Ngắm cảnh trong mưa có cảm giác thật khác!

Chân Nguyên Tử hứng thú bừng bừng, dạt dào cảm xúc.

Lâm Nhất cũng không nên tiếng, chỉ lo cưỡi xe ngựa theo mọi người. Từ chỗ Bình Vương phủ kia được dẫn tới trước một đại viện.

Trước cửa viện có chữ “Tứ Bình quán” làm cho hai mắt của Lâm Nhất tỏa sáng, làm cho hắn nhớ tới thị trấn Tứ Bình ở quê hương. Lại thấy Chân Nguyên Tử lắc đầu nói:

- Đây là dịch quán của Lễ bộ triều đình, tên của nó ý là tứ hải thái bình, không phải quê hương Tứ Bình của tiểu tử ngươi đâu. Chỉ có điều Thiên Long phái tới kinh thành, sao lại vào ở đây chứ? Ha ha, thú vị!

Vào trong cửa lớn của Tứ Bình quán, trước mắt là một căn nhà cực kỳ rộng lớn. Mọi người sắp xếp cẩn thận xe ngựa, được sắp xếp vào một sân viện lớn.

Trong viện cây xanh lòa xòa, đình đài tinh mỹ. Cảnh trí như vậy khiến các đệ tử trong Thiên Long phái nhìn không hết. Nơi ở của mọi người được sắp xếp càng làm người ta phải khen không dứt miệng, cho dù là Lâm Nhất cũng được phân cho một gian phòng đơn.

Lâm Nhất đánh giá chỗ ở của mình, phòng ở không lớn, đầy đủ các chức năng của một căn nhà, bày biện gọn gàng nhưng không mất đi sự tinh xảo. Còn có một cái lô đàn hương đặt ở một góc phòng, hương khí lượn lờ. Ngoài cửa sổ có một cây đại thụ che bóng, nhìn qua có vẻ u tĩnh mà thanh nhàn.

Không hổ là kinh thành! Ăn, mặc, ở, đi lại đều xa hoa khó có thể tưởng được. Tuy là lần đầu được ở một nơi tốt như vậy, sau khi tò mò cảm thán một phen, Lâm Nhất liền đặt những thứ trước mắt này sau đầu. Hắn đi tới phía trước cửa sổ, nhắm mắt nghe mưa xuân tí tách, trong lòng thầm nghĩ, mùa mưa ở kinh thành chỉ sợ không thể qua trong một chốc lát được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.