- Thuở thiếu thời tính tình ta lỗ mãng, chỉ biết phán người khác, may mắn gặp Nhược Thủy... khi đó, hắn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, nhưng nhìn ra ta có linh căn tu tiên... chỉ là, cha mẹ vì vậy mà liên lụy sớm qua đời... Ta biết vậy ân hận lúc đầu đã làm sai liền lập chí tu thân dưỡng tính, thay đổi tính tình lỗ mãng những ngày qua... chỉ có điều gia cừu chưa trả, ta vẫn luôn canh cánh trong lòng... Nhược Thủy luôn khuyên ta phải giúp mọi người làm điều tốt, còn nói gia cừu có thể báo nhưng không thể làm vạ lây người khác... Sau lại gặp được gia sư, ta liền vào Chính Dương Tông... sau khi tu vi có chút thành tựu, ta tàn sát sạch cả tộc kẻ thù, thực sự vô cùng thỏa mãn... sau bị gia sư biết được, đầu ta lại vẫn u mê tự cho là đúng, dù chưa trục xuất ta khỏi sư môn nhưng cũng không nhận tên đệ tử là ta nữa...
Đứt đoạn nói tới đây, khóe mắt Ngô Thất ngấn lệ.
Ở Chính Dương Tông nhiều năm, chưa bao giờ nghe nói tới Ngô Thất còn có sư phụ. Ngọc Lạc Y ở một bên không ngừng kinh ngạc, không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Tôn sư, là vị trưởng bối nào của Chính Dương Tông ta thế?
Hai giọt nướt mắt lăn xuống, thần sắc của Ngô Thất xuất hiện một tia hổ thẹn, chần chừ một chút, nói:
- Năm đó gia sư nhường chức trưởng môn rồi liền ở ẩn không ra ngoài nữa... chỉ là, lão nhân gia ông ấy trời sinh tính tình thong dong tự tại, không cứng ngắc giữa có và không...
Ngọc Lạc Y chợt hiểu ra, Lâm Nhất và Mộc Thiên Viễn lại có chút hồ đồ.
Vội vã tỉnh lại từ trong hồi ức, Ngô Thất nhìn Lâm Nhất, nói:
- Trong Giới Trung Thiên của Huyền Minh điện... ta bỏ mặc ngươi... tuy nói chỉ là theo cái lợi, tránh cái hại mới là hành vi quân tử, còn nguyên do chân chính chính là vì ta coi ngươi là hạng người lợi dụng, ta, lại sai rồi...
Thần sắc mang theo sự áy náy, Ngô Thất bùi ngùi thở dài nói:
- Cuối đời mới ngộ ra, lão tử thật sự không tránh được nữa... cuộc đời này có thể đấu với ba người là tu sĩ Kim Đan, Trúc Cơ hậu kỳ, Trúc Cơ trung kỳ tuy bại nhưng vinh, xác thực khoái ý...
Nói đến chỗ này, trong thần sắc của Ngô Thất toát ra một tia huyết hồng cuối cùng, khí thế nghiêm nghị. Một lúc sau, gã thở thật dài một hơi, thần sắc bỗng nhiên gần như an tường. Hai tay kết ấn, hai mắt hơi khép, yếu ớt thở dài, để lại câu nói sau cùng.
- Lại sai rồi... Lão tử không hối hận...
Trong sự hoảng hốt, Ngô Thất nở nụ cười thư thái. Lâm Nhất định thần nhìn lại, thần thái bình yên, hồn đã rời xa dương thế! Bên tai truyền tới tiếng thổn thức:
- Ngô đạo hữu, lên đường bình an...
Lan Kỳ Nhi vô lực nằm trong ngực Thu Thái Doanh, chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, trong thần sắc mang chút bi thương. Nàng nhẹ giọng nói ra một câu, yên lặng nhìn chăm chú vào Lâm Nhất đang xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm làm lòng người say lại không thể chạm đến, có nghi hoặc cùng cảm hoài, thưởng thức cùng mê man thay phiên biến hóa, đồng thời xuất hiện.
Hắn là một tu sĩ tới từ bên ngoài, sao lại biết được “Huyền Thiên tâm pháp”. Lại còn tập luyện thành thạo như vậy, lúc thi triển ra Huyền Thiên thuẫn lại tương xứng với mình như thế. Phải biết rằng, hắn chỉ mới là Trúc Cơ! Đây vốn là một thanh niên bại hoại du hoạt, tùy ý đi lại lại thêm thần thái không hề cẩn thận thường làm người ta buồn cười không thôi, nhưng trong nháy mắt, một tiểu bối như thế có thể thành Trúc Cơ trong khốn cảnh, trong nguy cấp đúng lúc đứng ra.
Khi người thanh niên này ngăn cản trước người mình, hắn như biến thành người khác. Nghiêm nghị thêm khí thế chưa từng có từ trước tới nay, làm người ta động dung; Ta mặc kệ hắn là ai, nhưng can đảm lại một mình đứng trong gió như đá đẹp, ngạo nghễ vạn vật, như một cái cây cô độc đứng trước gió bão, phong tư lỗi lạc mà không thường. Ngoài cha mẹ và sư phụ ra, chỉ có hắn đứng ra khi mình phải đối mặt với sự sống chết. Thân ảnh cao ngạo trước mắt như đã quen từ kiếp trước, chẳng lẽ, từng xuất hiện trong mộng ư...
Chỉ là, “Huyền Thiên tâm pháp” của hắn đến từ nơi nào?
Không biết Lan Kỳ Nhi đang suy nghĩ gì, nhìn thấy thương thế có chút khôi phục, Lâm Nhất xoay người một cái, đụng phải một ánh mắt âm lạnh. Tiển Phong mắt nhìn thẳng làm ra vẻ ta đây, khiến người ta cảm thấy có chút dị thường.
- Thiên Viễn, ta tiễn Ngô tiền bối một đoạn đường!
Trầm giọng nói một câu, Lân Nhất một mình đứng nơi vách động. Mộc Thiên Viễn bắn ra hỏa cầu đốt thi hài của Ngô Thất đi, cũng giao vật phẩm tùy thân cho Ngọc Lạc Y.
- Nơi này không thể ở lâu được, chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến lên, tìm kiếm lối ra!
Nhìn Ngọc Lạc Y, Mộc Thiên Viễn đồng ý, Lâm Nhất nhìn Lan Kỳ Nhi, hỏi:
- Thương thế của Lan tiền bối có chuyển biến tốt, không biết có nguyện đồng hành với bọn ta...
- Lâm đại ca, bọn ta đồng ý...
Mặt Thu Thái Doanh có vẻ vui mừng, lời còn chưa dứt liền bị Lan Kỳ Nhi cắt đứt, khẽ gắt một tiếng vô lễ, liền nói với Lâm Nhất: