Vô Tiên

Chương 393: Chương 393: Lại gặp đại xà (2)




Đại xà xuất hiện quá mức bất ngờ, cho dù Lâm Nhất trước đó cũng không nhận thấy được, khi phát hiện ra, Hoàng Gia Tề đã bỏ mình tại chỗ.

Làm cho Lâm Nhất để ý không phải là con đại xà này, mà là một con đại xà thân thể còn to lớn hơn đang đánh về hướng đám Mạnh trưởng lão. Quanh thân đại xà chằng chịt lân phiến, đao thương bất nhập, căn bản không phải người phàm tục có thể ứng phó được.

Quý Thang cùng Du Tử Tiên xuất thủ, Lâm Nhất nhìn thấy thì càng sợ hãi không ngừng. Không ngờ trên hải đảo này lại có dị xà như thế.

Chuyện đột nhiên xảy ra, nếu còn xuất thủ trễ, đoàn Mạnh trưởng lão coi như xong. Huống chi còn có phó thác của Giang trưởng lão. Lâm Nhất không thể nhìn những người này chết đi như vậy được. Cũng may, hắn không cần ẩn giấu thân thủ của mình nữa.

Lâm Nhất xuất hiện trên đất trống cạnh hồ nước, tiếng thét của hắn cũng làm kinh động tới hai con đại xà này.

Làm như cảm thấy được khí tức của người vừa tới nguy hiểm, hai con đại xà không hề ngăn cản mọi người nữa mà là tụ lại với nhau, trong tiếng lách tách lại đang có vẻ muốn cùng tới đối phó với Lâm Nhất.

- Chớ kinh hoảng!

Gào to một câu, Lâm Nhất chậm rãi rơi xuống đất, bàn tay hắn lật lại, một thanh trường kiếm vào tay, cánh tay rung lên, vù một tiếng, thân kiếm toát ra kiếm quang dài ba xích*.

*1 xích = 10 tấc

Ngăn cản trước người mọi người, Lâm Nhất ngang nhiên đối mặt với hai con đại xà. Đây là lần đầu tiên hắn thể hiện bản lĩnh thật của mình trước mặt mọi người của Thiên Long phái, kiếm quang chói mắt đã làm mọi người có mặt há mồm trợn mắt.

Hôm nay, lúc này, mọi người mới hiểu vì sao Giang trưởng lão trong môn lại lễ ngộ với Lâm Nhất như vậy, cao thủ sử dụng kiếm quang như thế, có lẽ có. Tận mắt nhìn thấy thì mới tin vào mắt mình được.

Mạnh Sơn nhìn thấy thân thủ của Lâm Nhất cao tuyệt như vậy, trong lòng biết mọi người được cứu là không khó nữa, chỉ là người ban đầu là đệ tử chăn ngựa này tại sao lại có thân thủ tuyệt đỉnh như thế? Cho dù là tiên thiên cao thủ, sử dụng kiếm quang cũng chỉ khoảng ba tấc. Gã không khỏi âm thầm bội phục Giang trưởng lão, nhưng, chỉ có nhân vật thần tiên như Giang trưởng lão mới có tuệ nhãn thưởng thức anh hào như vậy được! Nhưng nghĩ tới bản thân cũng không phải kẻ địch của đại xà hợp lại, đệ tử tử thương thảm trọng, trong lòng không khỏi bắt đầu than thở!

Hai con đại xà nhìn thấy Lâm Nhất một mình ngăn cản ở phía trước, đồng thời ngẩng đầu to lên, mở miệng to như chậu máu, một trái một phải kéo tới.

Tinh phong đập vào mặt, Lâm Nhất không chần chừ nữa, thân thể khẽ động đã mất dạng ngay tại chỗ. Trong chớp mắt, hắn đã đến bên người con trăn có thân hình hơi nhỏ hơn chút.

Lúc đại xà vận sức chờ phát động nhưng không thấy thân ảnh của đối phương, hơi sửng sốt, lúc nhận thấy bên người có người thì đã chậm. Kiếm quang sắc bén lập tức xuyên thấu qua thân rắn, lân giáp cứng rắn như sắt lại mất đi tác dụng trong khoảnh khắc.

Lâm Nhất vung kiếm quang ra, đột nhiên lui về tại chỗ, lúc mọi người còn chưa phân biệt rõ tình hình thì chỉ thấy cái đầu rắn lớn đã đồng thời tách khỏi thân thể, ầm ầm rơi xuống đất. Thân thể còn sót lại nhanh chóng uốn éo, máu phun như suối trút xuống, văng khắp nơi trên bờ hồ nước.

Một con đại xà khác trong tiếng lách cách, cái đầu phập phồng, thân thể uốn lượn nhìn chằm chằm đồng bạn đang dần dần không còn động tĩnh, một lúc sau, đầu lớn của nó đột nhiên dựng thẳng, nhìn sâu Lâm Nhất rất lâu.

Một kích thành công, tay Lâm Nhất cầm trường kiếm, thần sắc không thay đổi. Nhìn thấy con đại xà còn lại không muốn bỏ qua, bước chân hắn khẽ nhấc lên, đi lên phía trước.

Chỉ cần đại xà hơi có động tĩnh, trường kiếm trong tay của hắn sẽ không chút lưu tình chém đầu nó xuống. Lúc hắn đang tới gần đại xà, thân thể to lớn của nó lại mãnh liệt lăn lộn kéo theo đá vỡ, cành cây, mang theo tinh phong vọt tới.

Lâm Nhất điểm mũi chân một cái, thân thể nhảy lên cao hơn mười trượng. Ở giữa không trung, hắn vừa muốn lao xuống đã thấy thế đi của đại xà xoay chuyển cực nhanh, chui vào trong rừng rậm.

Vốn tưởng rằng đại xà muốn hết sức liều mạng, ai ngờ nó phô trương thanh thế chỉ là vì muốn nhân cơ hội đó chạy trối chết. Lâm Nhất vốn định đuổi theo, nghĩ lại thì thân hình hắn lại rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.