- Đã từng có thảo giáo « Thiên Địa quyết », ngươi cũng biết, dựa vào tu vi của ta, chỉ có thể bước ra nửa bước nho nhỏ mà thôi. Có lẽ có thể dựa vào cái này đuổi kịp Thương Quý, lại thế tất yếu đã tiêu hao hết Thái Sơ thần lực! Mà tiền đồ chưa biết, rốt cuộc lưu lại chút ít khí lực dùng để bảo vệ tánh mạng đi...
- ...
- Đuổi kịp Thương Quý thì phải làm thế nào đây? Dựa vào tu vi của ta, căn bản không phải đối thủ của người ta a! Làm người quý ở chỗ tự biết rõ mình! Mặc dù cho ông mượn bảy thành Nguyên Thần chi lực sau cùng, cũng không nhất định có thể đánh một trận giết đi...
- ...
- Giết hắn đi thì sao? Hãy còn không biết hướng đi của Thần Thương cốc, cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ sau lưng, đúng là vẫn còn vô ích. Nếu như bởi vậy dẫn đến một đám thần giao, hoặc là cao thủ của Yêu vực, khó tránh khỏi lộng khéo thành vụng! Lại nói, người sống dù sao cũng có chỗ hữu dụng hơn so với người chết...
- ...
- Hơn nữa lời đã hứa, đợi một thời gian, ta nhất định sẽ tìm đến Thần Thương cốc, cho Lão Long ông chấm dứt mối ân oán ấy! Nếu không nằm ngoài dự liệu, đó nhất định là một cái sào huyệt của thần giao di hạ năm đó...
- ...
- Lão Long! Buồn bực đau buồn, tức giận tổn thương, chớ chọc giận nữa á! Ngươi kiêng kỵ không đề cập về chuyện cũ, ta hơi chút phỏng đoán. Năm đó Thần Long tộc bị người lừa, cứ thế bốn bề gây thù hằn. Mà Tiên đế tin ngươi, Ngô Dung tin ngươi, ta... cũng tin ngươi. Quân tử báo thù, ngàn vạn năm đều không muộn...
- ...
- Đi lần này hung hiểm khó lường, phàm còn phải lưu giữ lại dư lực, trước mắt hoàn toàn không phải lúc liều mạng...
- ...
- Lão Long... Đang ngủ à? Ha ha! Ông còn nhớ Hổ Đầu chứ? Nhân duyên tế hội, hắn đã trở thành Yêu tôn. Còn Yêu Vương thủ hạ hắn cũng không phải người lương thiện...
- ...
Lâm Nhất không còn áo bào vàng tóc vàng nữa, đã trở về bộ dáng vốn có. Hắn hạ xuống chầm chậm từ tinh không, ngoài miệng trước sau không nhàn rỗi. Mà mặc cho hắn nói lấy hết lời hay, kèm theo hết không phải, Lão Long căn bản không rãnh để ý, một mình sống trong long quyển ra vẻ say giấc. Kết quả là, lại lầm bầm lầu bầu...
Sau khi bị ép đi rồi, còn dọa đi Thương Quý và Giam Dần, Lâm Nhất vẫn chưa thừa cơ đuổi theo đến chém tận giết tuyệt.
Đối với chuyện này, Lão Long giận dữ rất nhiều, rất mất mát, cũng bị thương rất nặng. Chẳng biết xấu hổ tự xưng là Long Tộc, cũng mưu toan có được Thanh Long lệnh, đủ loại dấu hiệu đều bị biểu lộ ra, Thần Thương cốc chỗ Thương Quý kia nhất định có quan hệ với sự hủy diệt cùng với nỗi nhục nhã vô cùng của mình năm đó nhận lấy a ! Bất quá, dưới cơ duyên đúng dịp như thế, vừa rồi không dễ có phát hiện ngoài ý muốn, lại trơ mắt bỏ lỡ mà không đạt được gì, thật sự khiến cho người ta buồn bực khó tiêu!
Tiểu tử kia trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, không chịu sự chi phối của người khác nữa! Là may mắn, hay bất hạnh đây...?!
Theo Lâm Nhất, Lão Long vừa là thầy vừa là bạn, chính là người thân nhất của mình. Ông ta vì đi cùng mình, đã từ bỏ việc tu luyện trọng tố nhục thân, có thể nói là tình thâm nghĩa trọng!
Mà nguyên nhân chính là như thế, Lâm Nhất mới không thể không cẩn thận cũng kiên trì gặp mình. Vì đuổi theo giết một tên Thương Quý lai lịch kỳ hoặc, liền tiêu hao Nguyên thần chi lực của Lão Long đến không dễ dàng, mất nhiều hơn được! Bằng vào tu vi của bản thân, tùy tiện tìm tung tích của Thần Thương cốc, có được sáng suốt! Nếu như dẫn đến Yêu vực dây dưa, khiến chuyến hành trình Tiên Cảnh nửa đường chết yểu, chỉ có thể nói là tự chuốc lấy đau khổ!
Ai bảo bản lãnh của mình thấp kém chứ! Lấy tu vi của ba tôn Hợp Thể, trước mặt của Phạm Thiên cao thủ có thể toàn thân thối lui đã thuộc về may mắn, muốn chiến thắng đối phương không khỏi độc tài rồi. Thiên Ma cửu ấn có lẽ có lực lượng khoe oai, mà nó và « Thiên Địa quyết » đều là thủ đoạn sau cùng, trước mắt vẫn hoàn toàn chưa đến lúc chân chính liều mạng...
Rơi vào đường cùng, Lâm Nhất chỉ phải dùng lời hay an ủi.
Lão Long mặc dù trầm mặc thị uy, cũng không phải có nghĩa là không rõ đạo lý trong đó. Có lẽ chuyện cũ năm đó khiến cho ông ấy rối tung quá sâu, trong lúc nhất thời phiền muộn khó tiêu...
..
Thấy Lâm Nhất hạ xuống chậm rãi từ phía trên, mọi người kiển chân chờ như rơi xuống hòn đá trong lòng, vội vàng từng người một nghênh đón. Kinh biến luân phiên trước đây, cùng với sự may mắn sống sót sau tai nạn quả thực khiến cho người ta cảm khái lương đa! Kết quả là, từng người không khỏi nói lên đôi câu.
- Lâm lão đệ! Ngươi đứng ra vì sự an nguy của trong giới, còn có độc chiến bầy yêu cũng như cử động mạnh mẽ lực khắc hai đại Phạm Thiên cao thủ, khiến cho lão hủ không khỏi cảm phục...
Dư Hằng Tử tự cho là cùng Lâm Nhất giao tình vô cùng, cất tiếng nói chuyện trước một bước. Ông ta vào thời khắc này vẻ mặt hưng phấn, lòng mang thoải mái, dường như gặp được hỉ sự gì khó có được.
- Từ nay về sau này, Lâm đạo hữu chính là người chủ của trong giới ta!
Hình Nhạc Tử và Hạ Nữ tới gần hành lễ, Hạ Nữ nhân cơ hội xướng nghị. Những người khác phụ họa theo đuôi, trong lời khen nịnh ngược lại cũng không khỏi có ý tâm phục khẩu phục.
Qua Linh Tử chắp tay đi theo sau lưng mọi người, trên da mặt gầy guộc nặn ra nụ cười có chút lúng túng. Chỉ có điều khúc mắc trong lòng ông ta vừa tiêu mất, lại thêm đắn đo. Mọi người chú trong ân oán rõ ràng, ai cũng không thù dai...
Lâm Nhất sau khi hai chân chấm đất, nhẹ nhàng vung lên dưới cánh tay trái. Thiên Lang huynh đệ lập tức biến mất thân hình, song song quay trở về trong vòng tay long quyển. Hắn vẫn chưa kể công kiêu ngạo, ngược lại thì hiền hoà rất nhiều, gật đầu một cái với Dư Hằng Tử, xoay người mỉm cười nhìn về phía mọi người nói ra:
- Trước đây bức lui cường địch, đúng là may mắn! Mà lấy khả năng của Lâm mỗ, chẳng những duy trì không được phúc chỉ của trong giới, nói không chừng còn có thể mang đến tai bay vạ gió cho chư vị...
Quân tử nho nhã, cao nhân phong phạm, đương nhiên có một phen cử chỉ khiêm nhượng! Các nhà tu sĩ cho là như thế, càng tăng thêm hảo cảm đối với Lâm Nhất, không kìm nổi lại muốn khuyên bảo. Trong giới Tiên vực nếu thật sự ra đời một vị giới chủ như vậy, người ở đây người đều có công ủng hộ. Chuyện dệt hoa trên gấm này, càng nhiều càng tốt. Lại nói, đường đi về trước hung hiểm, còn phải dựa vào cao thủ nhiều hơn xuất lực!