Vô Tiên

Chương 484: Chương 484: Làm khó dễ (1)




- Nếu thân là Tiên Nhân, vì sao còn làm khó chúng ta?

Thiết Trụ hiển nhiên là buồn giận chưa tiêu.

Lão hán dạy dỗ:

- Ngươi xem ngươi, sao cứ quật cường như vậy! Đệ tử Tiên Nhân không hẳn đều là Tiên Nhân, bọn họ cũng muốn ăn muốn uống. Bọn họ chê chúng ta bẩn thỉu, không cho vào thành bày sạp. Bất quá ở cửa thành bày sạp cũng không tồi, mỗi lần tiền thuế chỉ là hai con cá, không phải an ổn thoải mái hơn sao!

- Mệnh bọn họ quý giá, còn không phải muốn chúng ta nuôi sống sao!

Thiết Trụ lại nói. Lão hán còn muốn giáo huấn vài câu, lại tìm không ra lý do phản bác.

- Hai người các ngươi ở sau lưng nói gì đấy? Khi chúng ta là đất nặn, chỉ bài biện ở cửa thành sao?

Một tiếng răn dạy thô bạo, để lão hán và Thiết Trụ cả kinh. Hai người ngẩng đầu, thấy là người trẻ tuổi mặt đen đi tới.

Lão hán vội đứng dậy cười nói:

- Tiểu nhân và chất nhi nói chút chuyện phiếm mà thôi, không dám đắc tội hai vị đại nhân!

Sư đệ mặt tròn nâng cái bụng, cũng phô trương thanh thế theo phía sau, nghĩ thầm sư huynh lại muốn mò chỗ tốt rồi!

Nam tử mặt đen dùng ngón tay gãi gãi lỗ tai, đối với lão hán giải thích ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn hừ hừ nói:

- Trong vòng mười trượng gió thổi cỏ lay, đều chạy không thoát ta nghe nhìn. Ngươi tả một câu hữu một câu Trịnh gia, dám ở sau lưng chửi bới Trịnh gia ta, khi ta là người điếc sao?

Lão hán bị dọa đến khẽ run rẩy, liên tục chắp tay, cầu khẩn nói:

- Lão nhi bất quá là đang dạy chất nhi vài chuyện, cũng không dám có tâm vô lễ với Trịnh gia, vị đại nhân này không thể oan uổng tiểu nhân như vậy!

Nam tử mặt đen giống như bị kim đâm vậy, lập tức nhảy lên, ngón tay chỉ lão hán quát:

- Ngươi còn quỷ biện! Ngươi cười nhạo ta tai điếc sao, hay ngươi đang nhục tu vi của ta!

Người này không cam lòng bỏ qua, lại đột nhiên quay đầu hô:

- Sư đệ, tu vi của chúng ta kém như vậy sao? Sẽ nghe lầm động tĩnh trong vòng mười trượng? Sư đệ! Ngươi xem cái gì đây?

Không đợi sư đệ đáp lời, nam tử mặt đen đã nhìn thấy xa xa đi tới một nhóm người, mắt hắn sáng lên, không để ý lão hán bán cá, dắt sư đệ đi về phía cửa thành, trong miệng còn cười nói:

- Hôm nay xem ra muốn phát tài rồi!

Lão hán tránh thoát một kiếp, có chút không tìm được manh mối, hắn mang theo thần sắc may mắn, ngồi xổm ở sau sạp hàng, nhìn về phía bến tàu. Chỉ thấy một hải thuyền vừa cặp bờ, trên thuyền đi xuống mấy chục người, đi về phía cửa thành, hẳn là hải thuyền qua đường bỏ neo tá túc.

Lão hán lắc đầu thầm nghĩ, những người bên ngoài kia lại phải xui xẻo rồi!

Những người từ bên ngoài tới kia, chính là người của Thiên Long phái và Thương Hải Bang. Sau khi hải thuyền của bọn họ rời khỏi Thất Tinh đảo, lại chạy ở trên biển bảy ngày, đi tới Hử Châu đảo. Ở trên biển phiêu lâu như vậy, hiếm khi nhìn thấy một cảng biển náo nhiệt, lưu lại một vài đệ tử trông coi hải thuyền, còn lại bốn mươi, năm mươi người đều lên bờ.

Không để ý Chân Nguyên Tử giục, Lâm Nhất chậm rãi đi ở phía sau đoàn người, cực kỳ hứng thú nhìn hai bên đường. Hắn theo thềm đá của bến tàu, từ từ đi lên, đi không xa liền nhìn thấy Mộc Thanh Nhi và Từ Tử Huyên, mỗi người tay cầm một vòng trân châu, đang cùng người cò kè mặc cả; còn có một ít đệ tử cũng đang dạo quanh mua hàng.

Khẩu âm của những tiểu thương này có chút quái dị, nhưng còn có thể nghe hiểu được, trang phục cũng có chút không giống Đại Thương, còn không giống nơi nào, trong thời gian ngắn Lâm Nhất cũng nhìn không ra. Chỉ là khách nhân đến, để thanh âm chào hàng của các tiểu thương càng vang dội, trong khoảng thời gian ngắn, trên đường phố trở nên cực kỳ náo nhiệt

Nhìn trên bến tàu thuyền bè san sát, cùng với những tiểu thương thành thạo rao hàng, Lâm Nhất thầm nói, nơi này không chỉ là yếu đạo từ nam chí bắc, còn là một đại đảo không thường thấy ở trong phụ cận mấy ngàn dặm.

Trước cửa thành đột nhiên truyền đến động tĩnh, làm cho một ít đệ tử buông đồ vật trong tay ra, chạy vội tới. Lâm Nhất cũng chậm rãi theo ở phía sau.

- Đều đứng lại cho ta, đứng thành hàng, mỗi người một lượng bạc, bằng không thì không cho vào thành!

Một nam tử mặt đen thanh sam, hai tay chống nạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến, không coi ai ra gì.

Sư đệ mặt tròn cũng căng thẳng da mặt, hừ hừ nói:

- Đều xếp thành hàng, mỗi người một lượng bạc!

Sau đó hắn có chút chột dạ nhìn sư huynh, không phải một đồng bạc sao?

Nam tử mặt đen ức chế không được trong lòng đắc ý. Trong ngày thường mỗi người một đồng bạc vào thành, hôm nay bị hắn lớn mật tăng lên gấp mười, những người kia vừa nhìn liền biết là từ địa phương thật xa đến, không lấy thêm mấy lượng bạc thì quá có lỗi với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.