Vô Tiên

Chương 1218: Chương 1218: Linh Lung Tâm (1)




Trong nháy mắt Hoa Trần lên tiếng, tay áo vội vàng vung lên giống như xích luyện vậy, hộ tự thân trước sau nghiêm nghiêm thật thật. Còn Chúc Tạo thì nhanh chóng lui về phía sau, không quên tế ra ‘La Sát đinh’ phòng bị cẩn thận.

Hai người này e sợ gặp ám toán nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống kỳ dị. Nguyễn Thanh Ngọc từ dưới đất đã bay lên không, bay tới cửa ra địa huyệt, tiếp theo ngay tại chỗ lại toát ra bòng người của Lâm Nhất, trên gương mặt lạnh lùng của hắn lóe lên một chút kinh ngạc.

Lâm Nhất tiềm nhập cực kỳ bí ẩn, vốn định làm khó bất ngờ, nhưng lúc tới gần cửa động thì bị Hoa Trần phát hiện khiến cho hắn hơi bất ngờ. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn thừa dịp manh động cứu Nguyễn Thanh Ngọc.

Trước tình huống bất ngờ ngoài ý muốn, hai người mặt mày cũng thảng thốt. Liều chết tới đây chỉ vì cứu người hay sao?

Lâm Nhất liếc ánh mắt sắc lạnh, đưa cánh tay tới gần Nguyễn Thanh Ngọc rồi dùng sức biến thành trảo chụp một cái. Cấm chế và dây mây trói buộc có chút chắc chắn, không thể phá nổi.

Lúc này Hoa Trần đã định thần lại. Nhận ra ý đồ của Lâm Nhất, ánh mắt của nàng ta dao động, lóe ra một nụ cười trào phúng. Còn Chúc Tạo ở phía đối diện thì thần sắc cấp tốc biến ảo chập chờn.

Lâm Nhất lạnh lùng nhếch khóe miệng lên, chợt vươn hai tay ra, rắc một tiếng, đập vỡ vụn đồng thời cấm chế và dây mây trói trên người Nguyễn Thanh Ngọc.

Thấy thế, Hoa Trần thoáng ngẩn ra. Nàng ta biết uy lực của 'Đà la đằng' và cấm chế của mình, nhưng vì sao hai tay của người này lại có khí lực lớn như vậy. Chẳng lẽ hắn cũng che giấu tu vi?

Nữ tử bị ủy khuất ấy sau khi tránh thoát trói buộc, vội vàng đứng dậy, đứng sau lưng Lâm Nhất. Trong cơn phẫn hận, hai vành mắt của nàng đỏ lên, nức nở nói trong tức giận nghẹn ngào:

- Lâm tiền bối, hai người này mất hết đạo nghĩa, không chỉ hợp mưu giết thúc phụ của ta, còn muốn hại ta.

Lưu ý tới động tĩnh bên trong địa huyệt, Lâm Nhất mở lời an ủi:

- Nguyễn cô nương, mọi việc cứ thuận theo biến chuyển đi.

Đưa tay kéo Huyền Kim Thiết Bổng ra, sát khí trên người hắn từ từ nổi lên. Thấy Nguyễn Thanh Ngọc khó đè nén đau buồn phẫn nộ, hắn lại phân phó:

- Hai người này một Kim Đan hậu kỳ, một Nguyên Anh sơ kỳ, động thủ ta e rằng khó có thể bảo vệ cho ngươi được chu toàn, xin nhanh chóng rời đi.

- Di? Nhãn quang của ngươi không tầm thường nha.

Kinh ngạc thốt lên một tiếng, không ngờ Hoa Trần lại nở nụ cười. Người trẻ tuổi này nhất định là che giấu tu vi, nhưng lại khó phân biệt sâu cạn. Thật sự không nghĩ bản thân mình lại nhìn lầm a.

Chúc Tạo thì không khỏi co rụt hai đồng tử mắt lại, hắn kinh ngạc liếc mắt Lâm Nhất một cái, lại nhìn chằm chằm Hoa Trần một cách kiêng kỵ. Quả nhiên đây là xà hạt nữ (rắn rết, người độc địa).

Giờ này khắc này, Nguyễn Thanh Ngọc từ phẫn hận đã hóa thành kinh hãi. Nhìn Chúc Tạo cùng với Hoa Trần mà mình từng coi là tỷ muội kia, nàng ta mới hiểu được mình đã tao ngộ những đối thủ như thế nào.

Nữ tử này hối hận rất nhiều, cúi đầu thầm nghĩ, lưu lại chỉ có thể vướng chân vướng tay mà thôi, nàng quyết định nghe theo thiện ý của Lâm Nhất, nhẹ giọng:

- Lâm tiền bối, ân sâu nặng này Thanh Ngọc không dám quên. Cáo từ.

- Tỷ tỷ, ngươi chớ có đi a.

Thấy Nguyễn Thanh Ngọc muốn đi, Hoa Trần đột nhiên kêu một tiếng thân mật.

Ngay lúc Nguyễn Thanh Ngọc dừng bước chân, Lâm Nhất lại nhíu mày, Huyền Kim Thiết Bổng trong tay chợt luân khởi, chỉ nghe ầm một tiếng vang dội, phi kiếm khéo léo như nước chảy, tích lưu lưu tạo thành lốc xoáy bay trở về bên cạnh Hoa Trần. Hắn sừng sững bất động, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói ra:

- Chớ có để ý tới, mau đi đi.

Cắn chặt môi, Nguyễn Thanh Ngọc âm thầm giậm chân. Nàng quay đầu nhìn xuống bóng lưng ngạo nghễ ấy, không còn dám trì hoãn nữa, vội vàng rời đi.

Đánh lén không được như ý, Hoa Trần âm thầm nổi giận. Còn tên Lâm Nhất kia lại canh chừng cửa động với tư thế một người giữ ải, vạn người khó qua, nhất định là muốn thả cho Nguyễn Thanh Ngọc đi rồi. Nàng ta khẽ búng ngón tay ngọc, thanh phi kiếm kia lưu động như thủy quang, xoay tròn thật nhanh, mang theo hàn ý trong sạch bao phủ toàn bộ địa huyệt.

Thấy giữa hai lông mày của Hoa Trần ẩn hàm sát khí, trong lúc giở tay nhấc chân tản ra khí thế tàn nhẫn, làm gì còn ra vẻ một tiểu bối còn chưa thoát hết tính trẻ con chứ. Đây rõ ràng là… Chúc Tạo cả kinh nói:

- Ngươi gạt ta?

Hoa Trần quát khẽ:

- Ngươi không che giấu tu vi? Không cần dài dòng, ta và ngươi liên thủ ngăn địch quan trọng hơn, bắt Nguyễn Thanh Ngọc ấy trở về.

Lâm Nhất còn giấu nghề nữa, tràn đầy ra khí thế Kim Đan hậu kỳ. Hắn động nhược Long Hành, huy động Thiết Bổng đánh tới Hoa Trần, há miệng phun ra một đạo kim quang. Kim quang chỉ thoáng lên rồi đột nhiên biến mất, lại có sát khí vô tận lạnh đến thấu xương, lập tức vây nhốt Chúc Tạo lại.

Chúc Tạo đã tạm thời ném đi những nghi kỵ trong lòng, khởi động ‘La Sát đinh’ đánh úp tới Lâm Nhất. Hoa Trần nữ yêu này quái dị khó lường nhưng nói không sai. Lúc này không phải là thời điểm nội chiến, cần phải đồng lòng nhất trí đối ngoại. Thế nhưng hắn động thủ bên này, qua trong giây lát lòng liền trầm xuống, Kim quang lập lòe trước mắt, vô số thanh phi kiếm mang theo khí thế hoảng sợ không chỗ nào không có mặt, khiến cho hắn khó có thể ứng đối.

Ầm... một tiếng, ‘La Sát đinh’ của Chúc Tạo khó có thể xông phá trói buộc của kim quang, mà sát khí băng hàn ấy đã điên cuồng đánh tới từ chung quanh. Hắn kinh hãi thất sắc.

Đồng thời đối phó với hai đối thủ có tu vi không kém, một người trong đó có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, với Lâm Nhất mà nói đây là lần đầu. Hắn tế ra 'Huyền Thiên Kiếm Trận' khốn trụ Chúc Tạo trong nháy mắt, ý chí chiến đấu đại thịnh, chợt luân khởi Thiết Bổng đánh tới Hoa Trần.

Chỉ nghe 'Oành... một tiếng vang dội, thanh phi kiếm kia không chịu nổi lực trầm của Thiết Bổng, bỗng chốc bị đập bay ra ngoài. Hoa Trần đau lòng kêu một tiếng “Tích Thủy Kiếm của ta”.

Tiếng kêu nàng ta chưa ngừng, Huyền Kim Thiết Bổng của Lâm Nhất đã đến ngay đỉnh đầu.

Chỗ địa huyệt không lớn, động thủ càng lộ vẻ chật hẹp. Phi kiếm của mình bị ngăn trở, tâm thần của Hoa Trần cũng bị trở theo. Lâm Nhất này mặc dù che giấu tu vi nhưng bất quá cũng tương đương với Chúc Tạo, chỉ là tu vi Kim Đan hậu kỳ mà thôi, tại sao lại lợi hại như thế? Nhưng nàng ta thắng ở tu vi, thắng ở nhiều loại thủ đoạn chồng chất, càng thắng ở tâm trí cao hơn người một bậc, nhưng vẫn không thể làm gì trước thế đại lực trầm của Thiết Bổng.

Trong tình thế cấp bách, Hoa Trần đã mất chỗ tránh né. nàng ta há mồm phun ra viên châu sáng trong, lập tức nổ tung tạo tiếng cực lớn, không ngờ lại kết thành một thuẫn bài cứng rắn màu xanh đen chắn ở trước người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.