Tiếng nói của lão long rất không đúng lúc vang lên, khiến người không thể theo kịp, lại không thể cãi lại. Bởi vì nghịch biện này vẫn là sau ý trêu chọc và trào phúng là sự bá đạo, còn có vài phần cao thâm khó lường.
Lấy lại bình tĩnh, Lâm Nhất lộ ra nụ cười khổ, hỏi:
- Lão long, ngươi vẫn ký thân trong kiếm à?
- Nói thừa! Không thì ngươi cho rằng ta ở đâu?
Lời nói rất không nể mặt vang lên, không đợi Lâm Nhất nghĩ nhiều, lão long lại kiêu ngạo nói:
- Kim kiếm đã quy phụ ngươi, ta chỉ có thể ở trong kim đan của ngươi mà sống qua ngày.
Nghe vậy, Lâm Nhất vội vàng quan sát kim đan. Chỉ thấy trong đan thể có một bóng người hư ảo nhỏ bé yếu ớt. Đó chính là lão giả áo vàng râu vàng, đang ngồi khoanh chân, khí tượng uy nghiêm. Nhưng lúc này, hắn bỗng nhiên trợn mắt, vươn tay ra vừa chỉ vừa mắng:
- Xú tiểu tử, có gì mà nhìn? Nếu không phải mượn dùng kim đan rách của ngươi để hấp thu mấy phần thiên địa chi lực, lão long lấy đâu ra khí lực mà chửi?
Kiểm tra kim đan của mình, giống như kẻ trộm. Lâm Nhất đành phải thu hồi thần thức, bĩu môi khó chịu. Thầm nghĩ, kim đan là kim đan, lại còn rách với không rách. Lão long này không phải là bá đạo một cách bình thường.
Bị trách móc mấy câu, Lâm Nhất dứt khoát im lặng. Trên tay ánh sáng vàng lóe lên, kim kiếm đã về lại trong kim đan. Lúc này hắn lại lưu ý tới long đan trong khí hải.
Linh lực Long đan sinh ra rất kỳ lại, tràn ngập khí thô bạo, lại cương mãnh dị thường. Có điều có long đan này, Lâm Nhất không đến mức trở thành một phàm nhân thật sự, cũng không phải cố kỵ thương thế của đan vỡ. Đây là chỗ dựa của hắn trong mười năm rời khỏi Đại Hạ! Mà mình kết thành kim đan, long đan có thể nói là không thể không có công. Tất nhiên, Thăng Long quyết mới là nguyên do sau cùng.
Theo tu vi Kim Đan sơ kỳ có chút thành tựu, Linh Long quyết trong Thăng Long quyết thủy chung có thu hoạch rất nhỏ không ngờ cũng có tiến triển theo, đúng là niềm vui bất ngờ. Trong khí hải, kim long nho nhỏ trong long đan trở nên ngoan ngoãn hơn. Chỉ là giống như có thêm một loại kiềm chế nào đó, khiến cho long đan chi lực hơi mạnh hơn kim đan.
- Vì sao lại vậy nhỉ!
Lẩm bẩm một câu, quả nhiên có người tiếp lời:
- Hừ! Còn không phải là do Thăng Long quyết sao, nếu không, nếu trong khí hải của một tu sĩ sau cùng chỉ có một long đan thì ngươi nói ngươi là người hay là rồng. Ngu chết đi được!
Thản nhiên nhếch miệng, Lâm Nhất cười nói:
- Đa tạ lão long đã giải thích nghi hoặc!
Đối phương vẫn hừ một tiếng rồi không có động tĩnh.
Dưới dẫn đường của tâm thần, một cỗ linh lực mạnh mẽ từ trong long đan ùa ra. Lúc này giống như có cuồng phong đập vào mặt, tóc áo tung bay, không ngờ có long ảnh màu vàng hiện ra sau lưng Lâm Nhất. Phiến long giáp ở ngực thì không cần thi pháp, theo tâm mà động, trong nháy mắt che kín toàn thân, thậm chí cả mặt.
Cảm thụ được biến hóa kỳ dị mà long đan mang đến, Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy. Theo ánh sáng trong mắt chớp động, lại thêm long ảnh phía sau giương nanh múa vuốt, hắn lúc này giống như bị chân long phụ thể, khí thế bức người.
Giống như trong mỗi cái giơ tay nhấc chân, quanh người đều có khí lực vô cùng vô tận đột nhiên xuất hiện. Lâm Nhất vung quyền đầu, đánh về phía vách đá cách xa một trượng.
- Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ sơn động đều rung chuyển. Lâm Nhất vung tay áo phất đi khói bụi dày đặc, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi. Trên vách đá xuất hiện một lỗ quyền, sâu tới một hai chục trượng, nhìn mà ghê người. Đây mới là ba thành khí lực, nếu là một kích toàn lực thì e là tu sĩ Kim Đan bình thường khó mà cản được!
- Dương dương tự đắc! Ngươi cho rằng người khác sẽ đứng yên cho ngươi đánh à! Hừ!
Tiếng nói rất không đúng lúc của Lão long lại vang lên. Thần sắc Lâm Nhất cứng lại, lập tức bĩu môi nhún vai. Long ảnh và long giáp biến mất, hắn lại biến về bộ dạng cũ.
Đi một vòng trong sơn động, Lâm Nhất lúc này mới cảm thấy trên dưới dinh dính khó chịu. Sau khi kết đan luôn bận tu luyện, uất vật từ trong cơ thể bài tiết ra vẫn còn. Hắn cởi quần áo, nhảy vào trong đầm nước, không quên châm chước từ ngữ một phen rồi mở miệng nói:
- Có một chuyện muốn hỏi. Lão long, ngươi lúc trước theo Huyền Nguyên chân nhân tới đây rồi phải không?
Vốn tưởng rằng lão long sẽ tiếp lời, ai ngờ nửa ngày sau vẫn không thấy động tĩnh. Lâm Nhất dứt khoát chẳng buồn để ý tới nữa, ở trong đầm nước tắm rửa sạch sẽ, sau khi thay quần áo xong thì có người nói chuyện.
- Cởi truồng đẹp lắm à? Lão long chẳng thèm để ý tới ngươi!
Lâm Nhất tự cho là tuổi tác không nhỏ, trải qua nhiều lần sinh tử, tu luyện đến bây giờ, cho dù không tới mức gặp chuyện mà không sợ hãi, nhưng mấy phần định khí thì vẫn phải có. Nhưng một câu bất thình lình này không ngờ khiến cho hắn lộ vẻ thẹn thùng, không khỏi đáp lại một cách mỉa mai: