Vô Tiên

Chương 1851: Chương 1851: Long Hổ ân cừu (2)




Lâm Nhất nói tiếp:

- Bây giờ ngươi có truyền thừa huyết mạch tổ tiên, nên đối diện với hết thẩy mọi chuyện của quá khứ cũng không xa lạ. Theo điển tịch có nói, Bạch Hổ Thần Thú trên trán không có Kim Giác, mà ngươi như vậy bởi vì từng nuốt Thú Nguyên Đan cùng Phạm Thiên Đan nên mới có dị tướng. Việc này cũng do ta, mà ngươi có từng nghĩ qua, đan dược này vốn có tác dụng là thần Giao hóa Long, vì sao không nghĩ đến có người muốn lấy Giao thay mặt Long?

Nói đến đây Lâm Nhất không kìm được thở dài một hơi. Trước đó mây mù che bí mật viễn cổ, thật sự nếu lần theo dấu hiệu này sẽ tìm ra manh mối. Chí ít lúc này phỏng đoán, cũng lộ ra mấy phần chân tướng.

Hổ Đầu nâng cánh tay tráng kiện, nhẹ nhàng sờ lên trán. Trí nhớ trong truyền thừa, chân thân tổ tiên cũng không có Kim Giác, Hổ hiện Long tướng, bái đan dược ban tặng, việc này không trách người khác, chỉ tự trách bản thân thèm ăn, mà tổ tiên lại muốn đối địch cùng Long tộc, ta nên thế nào đây?

Yêu Vương có chút ngạc nhiên, cũng có chút không hiểu, nhiều người đều là tạp mao hổ, trời mới biết Thần Thú có dáng dấp thế nào.

Kim Thánh thấy Hổ Đầu Yêu Tôn không còn khí thế như lúc đến, khinh thường hừ một tiếng. Việc đã đến nước này, sao có thể vì nhỏ mất lớn. Ánh mắt ông ta hiện lên hàn ý, lớn tiếng quát:

- Tiểu tử, chớ có ngụy biện, ta bắt ngươi về núi tra hỏi, đúng sai tự có phán xét...

Lời nói vừa vang lên, mấy vị Yêu Vương khác nhao nhao gật đầu phụ họa, còn có mấy món yêu đàn bảo vật chưa thấy tăm tích, phải giữ đối phương lại nói sau.

Lâm Nhất thấy Hồ Đầu trầm mặc không lên tiếng, ngược lại chẳng chút lo lắng, chỉ nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Hổ Đầu, ta sẽ không làm ngươi khó xử, quen biết như vậy xem như có duyên đi.

Thần sắc bắn biến đổi, trong nháy mắt huyết quang như ẩn như hiện, hai đầu chân mày sát khí vờn quanh, quanh thân sát khí hiện đầy Long giáp, hai má cũng chớp động một tầng kim sắc. Tay áo nhẹ nhàng tung bay, ngông cuồng tự đại không ai bì kịp, ngược lại cất giọng cười lạnh:

- Kim Thánh, não ngươi ở phía sau nên chỉ nhìn thấy ở phía sau, Yên Tôn không phục thì thôi, còn muốn mang mấy lão tử đến lập uy, con mẹ nó, đúng là si tâm vọng tưởng, sinh tử nhất chiến, phóng ngựa tới...

Cái này cũng không phải là phách lối mà là điên cuồng, hoặc là nói đây là tư thế tìm đường chết. Khiêu khích như thế chính là kéo mấy vị Yêu Vương ở cùng mối thù, bên trong khinh thường nhiều hơn mấy phần tâm tư không tên. Kinh Thánh như bị người dẫm lên đuôi, nhất thời kềm không được tức giận, quát ầm lên:

- Ta giết tên tu sĩ thấp hèn nhà ngươi...

Trong nháy mắt, một tiếng quát vang lên:

- Làm càn!

Chưa bao giờ bị người ta răn dạy qua, Kim Thánh bộc lộ vẻ mặt hung ác, như muốn phát tác, vẻ mặt cứng lại. Chỉ thấy quanh thân Hổ Đầu Yêu Tôn tản ra một vòng uy thế, hai mắt hàn thế bức người. Mà mấy vị Yêu Vương đều tỏ ra kính cẩn, lạnh lùng nhìn hắn, chỉ có Giam Dần ở phía sau, nụ cười trên mặt vẫn như cũ.

Sau khi quát một tiếng, khí thế bức người thoáng ngừng lại, đã không có uy nghiêm vừa rồi. Hổ Đầu ngơ ngác nhìn Lâm Nhất yêu tà điên cuồng, ấp úng chỉ chốc lát, trầm giọng nói:

- Lão đại, hãy cho ta suy nghĩ thật kỹ, rồi mới tìm ngươi giải quyết đoạn ân oán này cũng không muộn, về núi!

Nói xong, gã không nhìn những người khác, quay người rời đi.

Huy động nhân lực mà đến, lại rời đi không minh bạch, một người không quả quyết như thế, sao có thể chấp chưởng vạn Yêu vực? Kim Thánh định tranh luận đã thấy Đông Sơn, Bạch Binh, Đoan Mộc Yêu Vương mang theo thần sắc nghi kỵ lạnh lùng nhìn thoáng qua, sau đó phất tay áo rời đi, chỉ có Giam Dần hô:

- Ha ha, muốn nhanh mà không đạt, sao không bàn bạc kỹ hơn...

Nói xong quỷ dị cười một tiếng, thân hình lóe lên liền biến mất tại chỗ.

Đáng ghét nham hiểm! Kim Thánh xì ra tiếng, ánh mắt chuyển loạn, Yêu Tôn uy nghiêm, không cho khiêu khích, nếu không khó có kẻ phục tùng.

Cân nhắc một phen, Kim Thánh hậm hực nhìn Lâm Nhất, không cam lòng ác độc nói:

- Sau này gặp...

Lời còn chưa dứt, ông ta đã vội vã đuổi theo.

Lâm Nhất vẫn ngạo nghễ như cũ, nhín bóng lưng Kim Thánh ngẩng đầu hừ lạnh nói:

- Hừ, lão tử chờ ngươi...

Chỉ trong giây lát, một phương tinh không tịch mịch giữa không trung, chỉ còn lại một mình Lâm Nhất. Tình hình đột nhiên thay đổi, nhưng trên mặt hắn không nhìn thấy sự vui vẻ. Thu hồi Long giáp, quanh thân khí thế chậm rãi giảm đi. Trong nháy mắt, một cảm giác cạn kiệt sức lực khiến hắn không chịu nổi, hai mắt vừa nhắm, bỗng há mồm phun ra một ngụm máu.

Một lát sau, Lâm Nhất chậm rãi mở hai mắt, trên mắt mặt hiện ra một vòng sầu khổ, lục phủ ngũ tạng đau từng cơn, thân thể đứng thẳng tắp dần khom xuống, tuy không chết nhưng đã bị thương, đây là kết cục giao thủ cùng cao nhân Phạm Thiên cảnh. Trong khi đó, vết thương cũ trước đây còn chưa lành, lại thêm bị vết thương mới, có thể chống đỡ đến lúc này quả thực cũng không dễ. Nếu không, một phen miệng lưỡi vừa rồi bị lãng phí, Hổ Đầu! Ngươi còn nhận ta làm lão đại là được.

Sau khi hoảng hốt, hai mắt Lâm Nhất tối đen như mực, thân hình hơi trầm xuống, thân thể bay lơ lửng trong tinh không. Hắn sững người, tiện tay huy động, mang theo chút dư uy hô lên:

- Thiên Lang huynh đệ, ra một người cho lão tử...

Tiếng hắn vừa phát ra, một bóng người cao lớn toát ra, hỏi:

- Gọi Tráng Căn có chuyện gì?

Lâm Nhất phân phó:

- Mang theo lão tử đến vùng gần đây, tìm chỗ nào nghỉ ngơi một chút...

Tráng Căn gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt, gần đây là gần bao nhiêu, không tìm được. Anh ta đành nói thật:

- Đều cách rất xa...

Lâm Nhất cũng không nhìn đưa tay chỉ, tức giận nói:

- Chạy đến ngôi sao sáng nhất, bay đi...

Con ngươi Tráng Căn lóe lên, cũng không lên tiếng, thân hình thoáng một cái đã hóa thành một Cự Lang, Lâm Nhất không khách khí nằm trên lưng nó, miễn cưỡng ngã xuống. Chỉ trong nháy mắt, một tiếng gào thét cô độc vang lên, Thanh Phong Lang Ảnh xuyên phá tinh không mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.