Công Dương Lễ cũng rất dứt khoát, nói:
- Nếu đạo huynh nguyện dẫn Công Dương tới Tiên Vực, Chân Võ môn ta sẽ chỉ nghe lệnh Thần Châu môn!
Sau đó, các nhà cũng không có dị nghị.
Nhìn Văn Bạch Tử cũng yên lặng gật đầu đáp ứng, Xuất Vân Tử bỗng nhiên cười ha hả nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta không ngại lập thể thành minh.
...
Sau nửa canh giờ, chín vị cao nhân không thấy bóng dáng, Lâm Nhất lặng lẽ xuất thần nhìn về phía thiên không. Vốn tưởng rằng lần này hiện thân không tránh được một phen gặng hỏi, lại không ngờ là không có ai để ý đến. Bất kể là Xuất Vân Tử và Văn Huyền Tử, hay là mấy vị tiền bối Hóa Thần khác như Văn Bạch Tử đều quên mất sự tồn tại của hắn. Phân tranh trăm năm trước, hướng đi của Tiên Vực, tất cả đều giống như chưa từng phát sinh.
Như vậy cũng bớt phiền, lại khiến người ta lờ mờ nhận ra mấy phần khác thường! Khi chín vị cao nhân Trên trời tề tụ, Xuất Vân Tử rốt cuộc đã nói gì.
- Theo tình hình trước mắt, hôm nay hôm nay đã hết, mời Lâm trưởng lão về Thiên Chấn môn ta nghỉ tạm!
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Nhất xoay người lại. Hồ lão đại vẻ mặt tươi cười, Thiết Thất thần sắc thân thiết, còn có hơn ba mươi đệ tử Kim Đan bưu hãn canh giữ ở bốn phía. Trong đó hai người còn liên tục nháy mắt với hắn, trong vẻ kính sợ lại mang theo ý lấy lòng.
Lâm Nhất cười nhạt, thân hình nhẹ nhàng bay lên.
Hồ lão đại cười ha ha, không lỡ thời cơ hô:
- Các huynh đệ, dẫn đường cho Lâm trưởng lão!
Theo sự phân phó của hắn, hơn hai mươi người gọi nhỏ lao về phía trước.
Thiết Thất hừ một tiếng, không chịu yếu thế hô:
- Lão huynh đệ của Thiên Chấn môn ta, bọc hậu cho Lâm trưởng lão!
Đúng vào lúc này, một thướt tha thướt tha màu trắng từ xa bay tới. Đám đệ tử bừa bãi đó vội vàng ngừng lại, ai nấy thần sắc tò mò. Nữ tử xinh đẹp, còn là tiền bối tu vi không tầm thường, là vì ai mà đến thế?
Lâm Nhất hơi kinh ngạc, thân hình lập tức dừng lại, quay người nghênh đón, nói:
- Chức Nương đạo hữu.
Chức Nương một thân váy dài màu trắng lướt trên đầu sóng giống như một gốc sen trắng, xinh đẹp động lòng người. Thấy Lâm Nhất tới gần, nàng ta vội vàng ngừng thế đi. Ánh mắt lưu chuyển, thần sắc thẹn thùng. Cách đó không xa, nhóm đệ tử của Thiên Chấn môn có người cợt nhả chỉ trỏ, có người thì dãi chảy ba thước, hoàn toàn không có giác ngộ của tiểu bối Kim Đan, lộ hết đức hạnh vô lại không sợ trời không sợ đất.
Có phát hiện, Lâm Nhất khẽ nhíu mày, quay đầu quát:
- Cút.
- Ha ha! Lâm trưởng lão có phân phó, cút luôn.
- Hắc hắc! Chớ có phá hỏng chuyện tốt của Lâm trưởng lão.
- Con mẹ nó đừng có lề mề, còn không mau theo lão tử cút đi.
Khi tiếng cười càn rỡ xa dần, Lâm Nhất hơi lộ vẻ lúng túng. Thấy Chức Nương nhếch môi cúi đầu không nói gì, hắn đành phải chắp tay nói:
- Vừa rồi có chỗ nào thất lễ, xin được bỏ quá cho.
- Không sao!
Chức Nương thầm thở dài, chậm rãi ngẩng đầu lên. Nàng ta giơ tay vén tóc mai hơi lộn xộn, nhẹ giọng nói:
- Trăm năm không gặp...
Nang ta vội vàng liếc một cái, lại vội vàng nhìn về phía mặt biển.
Xa xa tu sĩ đều đã giải tán, trên Vị Ương hải dần dần trở nên im ắng. Lâm Nhất quay sang Chức Nương, lặng lẽ gật đầu, lúc này mới nói:
- Ta bị nhốt dưới lòng đất trăm năm, cũng không có vấn đề gì.
Hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Pháp quyết luyện khí ngươi tặng ta trước đây... Đa tạ...
Ở trong Hậu Thổ tháp của tiên cảnh, Lâm Nhất cứu Chức Nương. Đối phương dùng ngọc giản đem tặng, cũng nói chỉ là một pháp môn luyện khí tầm thường. Về sau hắn mới biết, trong ngọc giản đó không ngờ là Vân Hiên tập yếu, cực kỳ bất phàm.
Thấy hắn cám ơn, thần sắc Chức Nương bình tĩnh dần. Sau một thoáng, nàng ta thoải mái cười, nói:
- Từ biệt ở đây, xin bảo trọng!
Lần này ra biển tâm nguyện đã xong, nàng ta từ nay về sau sẽ đóng cửa không ra ngoài.
Trăm năm không gặp, lúc gặp lại chỉ có một câu thăm hỏi ngắn gọn? Lâm Nhất thần sắc khó hiểu, nói:
- Đạo hữu đây là...
Chức Nương chắp tay từ biệt, cười nói:
- Ngươi mạnh khỏe là đủ rồi.
Nói xong, nữ tử đó phiêu nhiên rời đi, trên mặt biển lại không có một gợn sóng.
Ngươi mạnh khỏe là đủ rồi!
Lâm Nhất im lặng một lát, xoay người bay về phía trú địa của Thiên Chấn môn.
Trên đảo nhỏ, hơn ba mươi người đang trông ngóng.
Hạ xuống, Lâm Nhất bước về phía một khối đá vuông rồi ngồi xuống. Hồ lão đại đã tranh trước Thiết Thất chạy tới, cũng dẫn theo thủ hạ đệ tử đồng thanh bái:
- Bái kiến Lâm trưởng lão.
Mười người bọn Thiết Thất chen cản cho khó tới gần, Tề Nhã và Hoàng Toàn vội vàng cao giọng hô:
- Lâm sư bá, Lâm trưởng lão, lão nhân gia ngài còn nhớ hai vị sư điệt chứ.
Lâm Nhất nhìn đám bưu hãn trước mắt này, không khỏi thở dài một tiếng. Hơn năm mươi đệ tử Kim Đan chỉ còn lại hơn ba mươi người. Mà nếu mình không hiện thân, đại chiến tới cuối cùng còn có thể có mấy người sống sót? Không có tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh, Thiên Chấn môn cũng không cần tồn tại nữa. Văn Huyền Tử nắm bắt thời cơ vừa đúng, rõ ràng là biết trước Xuất Vân Tử sẽ tới. Lúc trước ở trên trời chờ nửa ngày, đủ để khiến đôi sư huynh đệ đó âm thầm giao tiếp.
Bất kể tu sĩ Luyện Khí của Đại Hạ hay là tiền bối Hóa Thần của Cửu Châu này, Xuất Vân Tử đều không phải là người thành thật! Mà hắn khi ở trên phi chu làm vẻ ta đây, cùng với muốn kéo mình vào đại chiến, rốt cuộc là có ý đồ gì.