Vô Tiên

Chương 319: Chương 319: Luyện ngọc (2)




- Hả...

Hàm Sinh nghe Lâm Nhất nói như vậy thì trong lòng gã giật mình một cái, vội vàng chắp tay hành lễ thần sắc luôn miệng vâng dạ, nói:

-Ta vì quan tâm quá nên bị loạn, mong Lâm huynh đệ thứ lỗi! Ngụ ý của ngươi... chẳng lẽ là Như Yên cô nương...?

Mặt Hàm Sinh bỗng lộ vẻ vui mừng, gã nhất thời dựng thẳng người nghiêm mặt nói:

- Hàm Sinh ta sẽ lấy tính mạng bảo vệ Như Yên được an toàn, thần minh chứng giám!

Đang nói thì lại hơi cong cơ thể xuống, có phần hối lỗi nói:

- Mới vừa rồi là do Hàm Sinh sai, ta bồi lễ cho ngươi không được sao?

Nhìn Hàm Sinh vẻ mặt vội vàng trước mắt, trong lòng Lâm Nhất sinh sự do dự. Nếu như lộ trình gần một chút, mình còn có thể hộ tống Tô Tuyết Vân trở về, nhưng xa tận năm nghìn dặm, đi qua đi lại không biết phải dây dưa bao lâu, trong chốc lát cũng khó mà phân thân được.

Tô Tuyết Vân là một cô gái yếu đuối căn bản là không có cách nào tự đi xa được, Hàm Sinh này chính là lựa chọn duy nhất của Lâm Nhất. Nghĩ gã một lòng say mê với Tô cô nương, ngược lại sẽ không làm sinh ra những chuyện lằng nhằng khác.

Nhưng mà lộ trình xa xôi, Hàm Sinh này chính xác là làm người ta khó có thể yên tâm.

Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc đầu nói với Hàm Sinh:

- Ngươi lập tức lên đường, mướn một chiếc xe ngựa, đi đường hướng Vân Châu, ở chỗ cách kinh thành trăm dặm chờ ta!

Hàm Sinh còn tưởng là có thể lập tức gặp được Như Yên, nghe Lâm Nhất nói như vậy thì không khỏi thất vọng. Nhưng nhìn thần sắc nghiêm trọng của đối phương, gã lại không dám trái lời, hơi gật đầu đồng ý, sắc mặt lại đỏ lên, vẻ mặt bắt đầu xấu hổ.

Lâm Nhất móc ra một thỏi bạc ném vào lòng Hàm Sinh, nói:

- Đừng nên nhắc việc này với người khác, lập tức khởi hành, nhớ chưa?

Hàm Sinh lộn xộn nhận bạc, mau miệng nói:

- Ta đây sẽ đi ngay, không dám trì hoãn!

Lời còn chưa dứt gã đã xoay người chạy đi, cũng khá là dứt khoát.

Nhìn Hàm Sinh đi xa, Lâm Nhất cau mày. Chuyến này của Tô Tuyết Vân vẫn làm hắn không yên lòng, nếu như trên nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ làm Tô tiên sinh vô cùng thất vọng.

Lâm Nhất lập tức đứng tại chỗ trầm tư hồi lâu, thầm than tu vi của bản thân còn thiển cận, còn chưa thể ban ơn cho người khác. Nếu như...

Mưa bụi lất phất bay xuống, Lâm Nhất hồn nhiên không cảm giác được. Bỗng nhiên, hai mắt hắn tỏa sáng nhấc chân liền đi.

Men theo phố, Lâm Nhất tìm cửa hàng ngọc khí, tiêu hơn trăm lạng bạc ròng mua mấy miếng ngọc thượng hạng. Việc này mà là ở trước đây, hắn có nghĩ cũng không dám.

Bây giờ chỗ khác biệt là lúc xuất hành, Kim Khoa liền chia phân nửa lộ phí đi đường cho lâm Nhất. Cộng thêm tích trữ trước đó, hắn coi như khá đầy đủ.

Lâm Nhất vội vã chạy về Tứ Bình quán đóng cửa phòng lại, sau khi bày Tứ Tượng kỳ trận liền đặt ngọc ở trên giường hẹp. Sau đó, hắn ngồi xếp bằng, điều động linh lực trong cơ thể, vung ngón tay ra như kiếm.

Kiếm khí sắc bén, ngọc tiết bay tán loạn, nhấp nháy ánh sáng, Lâm Nhất liền lấy hai miếng ngọc lớn nhất, cắt ngọc bội lớn bằng nửa bàn tay. Ống tay áo của hắn khẽ quơ, tàn tiết bay đi, trên giường đặt chỉnh tề hai, ba chục miếng ngọc bội.

Cầm lấy một miếng ngọc bội, Lâm Nhất nhắm mắt suy nghĩ sâu xa. Trong chốc lát, bàn tay hắn mở ra, ngọc bội lăng không bay lên. Lập tức, hai tay vẽ vào hư không, từng sợi linh khí tuôn từ đầu ngón tay, mỗi một tia linh khí đều theo sát một luồng thần thức, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Sau khi ngón tay của Lâm Nhất nhảy lên, hơn mười linh thức chậm rãi đan vào nhau trên không trung, dần dần hình thành một bức đồ án ngũ hành, hơi dị dạng quái dị. Dưới tác động của thủ quyết, không lâu sau, đồ án được tạo thành.

Lúc này Lâm Nhất mới mở mắt, hít một hơi thật sâu, đưa ngón tay ra điểm trên không một cái. Đồ án chậm rãi thu nhỏ lại, bay về hướng ngọc bội. Nín thở, trong một chốc hắn thoáng nhìn tất cả trước mắt. Linh khí đan vào đồ án, dần dần dung nhập vào trong ngọc bội.

Sau một tiếng nổ thanh thúy, ngọc bội đã vỡ thành những miếng nhỏ rơi trên mặt đất.

Lâm Nhất lắc đầu, tự giễu cười gượng. Xem ra, tất cả không phải đơn giản như trong tưởng tượng.

Nửa đường trở về, Lâm Nhất nghĩ tới việc ở Phác Gia thôn làm hai miếng ngọc bội cho bà tức, trong chốc lát bộc phát suy nghĩ muốn thử dung hợp ngũ hành trận pháp vào trong ngọc bội. Đối với đạo trận pháp, hắn vẫn luôn tò mò, chỉ có điều biết rất ít thuật có liên quan tới trận pháp, chỉ thấy được trong ngọc giản của Huyền Nguyên chân nhân.

Cách bố trí trận pháp giản tiện nhất, coi như là thuật nhập môn, chính là lấy ngọc thạch làm vật thế chấp, truyền vào trận pháp và ấn quyết, lại lấy pháp môn bất đồng để thúc đẩy uy lực trận pháp.

Vì thế, Lâm Nhất luôn muốn thử một phen. Chỉ có điều bản thân hắn biết rất ít về trận pháp, trong các trận pháp thì Tứ Tượng kỳ lại khá quen thuộc. Ngoài ra, ở Phác Gia thôn đã gặp được ngọc bội dưỡng sinh kia rồi.

Đạo tu hành, Lâm Nhất chỉ có thể tìm hiểu một mình. Tuy là bất đắc dĩ nhưng cũng làm cho hắn có thể ngộ ra nhiều hơn.

Nhìn mảnh nhỏ ngọc bội trên mặt đất, Lâm Nhất biết, việc hắn đưa trận pháp vào trong ngọc bội dưỡng sinh đã luyện chế thất bại rồi.

Nhắm mắt suy nghĩ trong khoảnh khắc, Lâm Nhất lại vứt một mảnh nhỏ ngọc bội lên, ngón tay điểm nhanh, trận pháp dưỡng sinh kia lóe lên ánh huỳnh quang, bay lên không trung.

Lần này thi triển thủ quyết hình thành trận pháp bớt đi vài phần cứng ngắc, nhìn qua rất có quy củ. Ánh huỳnh quang lóe lên trong trận pháp, nhẹ nhàng bay về phía ngọc bội, chậm rãi chìm vào trong đó.

Mắt thấy trận pháp gần như dung nhập vào trong ngọc bội, Lâm Nhất bỗng cảm thấy không ổn, còn chưa kịp sử dụng thủ quyết thì lại có một tiếng bụp vang lên, ngọc bội đã vỡ thành mảnh vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.