Vô Tiên

Chương 207: Chương 207: Mầm tai vạ (1)




- Ai u... cút con mẹ ngươi! Dám cắn ta!

Sa Lão Tứ kêu thảm một tiếng, mạnh mẽ vung cổ tay, đá ra một cước, lại là một tiếng hét thảm.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, từ trong sân lao ra một con chó mực, ở trên cổ tay của Sa Lão Tứ mạnh mẽ cắn một cái. Tiểu Lan tránh thoát, vội xoay người chạy đi. Chó mực bị Sa Lão Tứ đá bay, thẳng tắp ngã về phía tường đất, lại bị người trẻ tuổi áo bào tro đứng ở bên cạnh vung tay, ôm nó vào trong ngực.

Một cước vừa rồi của Sa Lão Tứ không có lưu lực, cố ý muốn một cước đá chết Tiểu Hắc. Nếu lại va vào tường, Tiểu Hắc trung tâm hộ chủ chắc chắn phải chết.

Lâm Nhất không chút nghĩ ngợi, tiện tay cứu Tiểu Hắc, một tia linh khí độ vào trong người nó. Xương sườn của Tiểu Hắc dĩ nhiên gãy tận mấy cái, lục phủ ngũ tạng sai vị, có thể thấy được Sa Lão Tứ lòng dạ độc ác, đối với một súc sinh cũng không buông tha.

Linh khí thoáng điều trị nội phủ và xương gãy của Tiểu Hắc, mạng của con chó này xem như bảo vệ, chỉ là lúc bị Tiểu Lan ôm đi, còn không quên nhìn Sa Lão Tứ nhe răng, xem như là nhớ cái thù một cước này.

Tào chưởng quỹ sợ hãi không thôi, thấy Tiểu Lan chạy thoát khỏi ma chưởng, không kịp may mắn, chỉ lo vung hai tay, rất sợ lại có người đoạt tôn nữ đi.

Ai nghĩ còn không đợi đám người Sa Lão Tứ làm khó dễ, kinh biến lại lên.

- Con mẹ ngươi, trả lại mạng cho mẹ của nàng...

Một tiếng hống bi ai vang lên, rèm cửa tung bay, một hán tử vóc người cao lớn, tay cầm dịch cốt đao, khập khễnh đi thẳng về phía Sa Lão Tứ.

Tào chưởng quỹ thấy thế, không ngừng kêu khổ, nhi tử ở đâu là đối thủ của nhóm cường nhân này, lại có sự tình gì phát sinh, thật là muốn mạng già của mình rồi! Hắn vội vàng tiến lên, muốn ngăn cản nhi tử.

Biết người này là nhi tử Tào An của Tào chưởng quỹ, Lâm Nhất sao có thể để cho đối phương đi chịu chết. Đám người Sa Lão Tứ mỗi người mang theo sát khí, khó bảo toàn không dưới cơn nóng giận sẽ động thủ giết người.

Thời điểm Tào An đi thoáng qua, bị Lâm Nhất đưa tay bắt được, kéo về phía sau, mặc cho đối phương rít gào giãy dụa cũng không buông tay.

Tào An ở phòng bếp, nhất thời không thấy Tiểu Lan, vẫn chưa để ở trong lòng. Nhưng khi thấy Tiểu Hắc được con gái nuôi nghẹn ngào lao ra, lại nghe âm thanh con gái gào khóc, trong lòng hắn biết không ổn, vội vàng nắm lấy dịch cốt đao vọt tới.

Cừu nhân đối mặt, lửa giận trong lòng Tào An bừng cháy, hắn gào thét:

- Sa Lão Tứ ngươi đáng chết, cướp thê tử của ta, để nàng chịu nhục tự sát, đánh gãy hai chân của ta, chém đứt gân chân ta, bây giờ lại tới tai họa khuê nữ của ta, thù này không đội trời chung, thù này không đội trời chung... Ngươi cản ta làm chi, ta muốn báo thù! Ta nên báo thù cho mẹ của Lan nhi!

Tào An bị người nắm tay, giống như điên giãy dụa, nhưng đối phương vẫn không buông tay.

- Ta ngăn cản ngươi, chỉ là không muốn ngươi bây giờ chết đi. Ta hỏi ngươi, đoạn cừu hận này, ngươi đã nhịn bao lâu?

Ánh mắt đối phương trong suốt, ngữ khí bình thản, để Tào An thuận miệng đáp:

- Năm năm, ròng rã năm năm...

- Nếu đã nhẫn nại năm năm, nhẫn thêm mấy ngày lại có làm sao?

Lời của đối phương rất nhẹ, nhưng đánh vào đáy lòng Tào An.

- Nhẫn thêm mấy ngày lại có làm sao...

Tào An hết táo bạo, thở hổn hển như trâu, nhiều lần lẩm nhẩm câu nói này.

Tào chưởng quỹ thấy Lâm Nhất ngăn cản nhi tử, lòng thở phào nhẹ nhõm, vội nhìn Sa Lão Tứ khom người cầu khẩn:

- Sa gia, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, người trong trấn này đều sợ ngài, van xin ngài...

Sa Lão Tứ giơ cánh tay chảy máu, cười lạnh nhìn một nhà Tào chưởng quỹ, ánh mắt âm trầm nói:

- Ngươi thối lắm! Gia gia coi trọng nữ nhân nhà ngươi, là phúc khí mà đời trước các ngươi tu luyện. Hôm nay súc sinh nhà ngươi cắn tay gia gia bị thương, việc này không nhẹ nhàng bỏ qua như vậy đâu. Tào lão đầu, ngoan ngoãn mang tôn nữ của ngươi tới cho ta, hầu hạ ta sảng khoái, nói không chắc có thể tha cho cả nhà ngươi một lần!

- Lão đầu này taht56 không biết tốt xấu, một mồi lửa đốt hết đi...

- Đương gia, ngươi sảng khoái xong, cũng nên cho các huynh đệ đỡ thèm a, cô nàng này nhìn rất tươi ngon...

Tào chưởng quỹ tâm như tro tàn, hắn mở ra hai tay run rẩy, ngăn ở trước mặt nhi tử và Tiểu Lan, khàn cả giọng hô:

- Ngươi thật là súc sinh, Tào Hưng ta nhịn ngươi bắt nạt, nhưng không đổi được một nhà sống yên ổn, con dâu số khổ của ta bị ngươi lăng nhục chí tử, người trong trấn này cũng bị ngươi tai họa thấu trời. An Tây Mã Phỉ làm ác đầy rẫy, Sa Lão Tứ ngươi càng cướp đốt giết hiếp, không chuyện ác nào không làm. Ông trời không mở mắt, để ngươi vẫn hoành hành như vậy, hôm nay ngươi giết người vô dụng như ta trước đi!

Đám người Sa Lão Tứ ăn uống rượu thịt, giống như xem chuyện cười. Bọn họ không nhìn Tào chưởng quỹ bi phẫn tuyệt vọng, cũng không để ý Tào An giận không kiềm được, chỉ có Tiểu Lan cô nương đau khổ bất lực kia, mới làm cho nhóm người này thú tính nảy mầm.

Một trận gió lạnh cuốn lấy rèm cửa, mang theo tiếng gió nghẹn ngào, hòa lẫn thanh âm thê thảm bi phẫn của Tào chưởng quỹ...

Tay của Sa Lão Tứ đã được băng bó lại, thần sắc của hắn âm trầm cầm bát rượu lên, chậm rãi uống hết, lại xé một miếng thịt ném vào miệng nhai. Hai thủ hạ đã rút mã tấu, mang theo nụ cười gằn đi về phía Tào chưởng quỹ.

Lâm Nhất mắt lạnh nhìn chung quanh, thấy Mạnh trưởng lão và Chân Nguyên Tử vẫn ngồi bất động, đám người Mộc Thanh Nhi và Quý Thang thần sắc do dự. Hắn không khỏi âm thầm lắc đầu, đối mặt nhóm cường đạo này, cả nhà Tào chưởng quỹ khó thoát.

Lâm Nhất kéo Tào An ra phía sau, đi đến trước người Tào chưởng quỹ. Hắn mang theo cười lạnh, hữu ý vô ý liếc qua người Thiên Long phái, sau đó ngang nhiên nói:

- Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ! Lâm Nhất ta ở đây, bọn ngươi cứ phóng ngựa tới đi!

- Còn có Mộc Thanh Nhi ta...

Thần sắc xem thường kia của Lâm Nhất, làm Mộc Thanh Nhi không thể kiềm được, nàng rút đoản kiếm ra khỏi vỏ, thân hình lóe lên vọt ra. Ngay sau đó lại có hai đạo nhân ảnh, Quý Thang và La Dung cũng sắc mặt lạnh lùng, không yên lòng đứng ở bên cạnh tiểu sư muội, nhìn chăm chú vào đám người Sa Lão Tứ.

Hai mã phỉ nhất thời ngừng chân, nhìn lại xung quanh.

Sa Lão Tứ ỷ vào người mình nhiều, không sợ chút nào. Hắn hừ lạnh một tiếng, nhảy lên, đi đến trước mặt đám người Lâm Nhất, trên dưới đánh giá một phen, âm hiểm cười nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.