Vô Tiên

Chương 802: Chương 802: Manh mối không rõ (1)




Hai canh giờ sau, “Phong độn thuật” đã nhớ kỹ thành thạo, Lâm Nhất lại đốt thi thể người áo đen kia đi, lộn ngược túi càn khôn của y ra, vật vụn vặt ném ở một bên, chỉ tìm linh khí phi kiếm. Một lúc sau, hắn có chút thất vọng lắc đầu, tự tay lấy hai đoạn kiếm gãy trên người ra.

Chuôi Lang Nha kiếm của Diệp Vũ này là thượng phẩm linh khí, dùng thuận tay nhất vẫn là thanh kiếm này. Trong lòng có chút do dự, lại lưu ý tới động tĩnh của Mạc Chi Dư, Lâm Nhất thầm nghĩ, đốn củi không có thời gian mài dao. Hắn cắn răng một cái, ném hết phi kiếm có trên người xuống đất. Sau đó bắt thủ quyết, hai đoạn kiếm gãy lung lay, lơ lửng trước người.

Âm thầm thở phào, ngón tay của Lâm Nhất lại bắn ra, con hỏa long nhỏ lúc trước đột nhiên bay ra vây quanh hai đoạn kiếm gãy, thiêu cháy. Vốn tưởng rằng phải phí chút thời gian, không ngờ chưa tới thời gian một chung trà, thân Lang Nha kiếm đã bị nung nóng.

Trong đầu Lâm Nhất vui vẻ, thần thức chìm vào thân kiếm, tách từng pháp trận phi hành, pháp trận phòng ngự... ra. Mắt thấy hai đoạn thân kiếm đã thành dáng vẻ kiếm phôi, hắn vội vàng bắt thủ quyết khiến cho nó hòa thành một thể.

Chốc lát sau, Lâm Nhất nhíu mày, lại liên tiếp bắt thủ quyết, còn hai đoạn thân kiếm vẫn chưa chịu hòa thành một thể. Chuyện này là vì sao? Nếu cứ như vậy, luyện khí thất bại, Lang Nha kiếm chẳng phải là không còn tồn tại nữa sao?

Lần nữa thử nghiệm, sau một nén nhang, kiếm gãy vẫn khó có thể hòa hợp. Cái trán của Lâm Nhất đã rướm mồ hôi. Dưới tình thế cấp bách, hắn liếc mắt nhìn hơn mười thanh phi kiếm trên đất, trong lòng khẽ động.

Trong những phi kiếm này, linh khí, pháp khí đều có. Vẫy tay, một linh khí phi kiếm treo lơ lửng ở trước người. Lâm Nhất phân ra một luồng chân hỏa, trong phút chốt, kiếm được hòa vào trong chùm lửa lớn chừng quả đấm. Tiếp tục nung khô, sau khi hỏa tương tạo thành tồn tinh thì hình thành hình trứng chim.

Cho rằng đã khá ổn rồi, Lâm Nhất dẫn động hỏa tương vào trong kiếm gãy. Chỉ là, hai đoạn Lang Nha kiếm ngươi là ngươi, ta là ta, vẫn không chịu hòa hợp.

Ta không tin! Làm lại. Ngón tay của Lâm Nhất khươi một cái, lại có một thanh linh khí phi kiếm bị đốt thành hỏa tương. Lúc hòa hợp với kiếm gãy, vẫn không có kết quả gì.

Sắc mặt của Lâm Nhất âm trầm, trên tay không ngừng lại. Linh khí phi kiếm trên đất bị hắn đốt từng cái từng cái thành hỏa tương, còn kiếm gãy lại vẫn y nguyên. Nhìn một thanh linh khí phi kiếm cuối cùng trên đất, hắn bất đắc dĩ hít một hơi.

Diệp Vũ tiền bối à! Chẳng lẽ ngươi không chịu để cho ta luyện chế kiếm này sao? Chỉ nói là người còn kiếm còn, người vong kiếm cũng vong. Nhưng kiếm này vong vì ta, ta sẽ trùng kiến lại nó! Mà thôi! Chuyện là do người làm, thử cố một lần cuối cùng này, được hay không được, đều xem như là ta lại nợ tiền bối một phần nhân tình vậy.

Bận rộn mấy giờ, mắt thấy sắp đổ sông đổ biển, hai hàng lông mày của Lâm Nhất dựng thẳng lên, chợt cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, bắt thủ quyết hóa thành từng ấn phù ấn vào trong kiếm gãy. Chỉ nghe một tiếng nức nở vang lên, như sói tru, hai đoạn kiếm gãy lập tức dung hợp lại thành một thể.

Thấy thế thì đại hỉ, hai tay của Lâm Nhất tung lên, kiếm phôi lập tức thành mảnh nhỏ, kéo dài, tạo thành dáng vẻ của Lang Nha kiếm. Chỉ có điều, thân kiếm hơn ba thước nhưng không còn sự tinh xảo khéo léo trước đó nữa, khiến cho hắn thoáng lo ngại. Không kịp suy nghĩ nhiều, các trận pháp được thủ quyết tác động, từng cái nhập vào thân kiếm.

Nhìn Lang Nha kiếm treo ở trước người, Lâm Nhất hơi ngẫm nghĩ, một trận pháp trong Phong Độn thuật được linh khí kết thành, lần nữa nhập vào thân kiếm có phần quá cỡ. Hắn vẫn không chịu bỏ qua, ngón tay điểm nhanh trên không, bốn chữ “vũ chi lang nha” lõm vào trên thân kiếm. Khi bắn ra một thủ quyết cuối cùng, ánh sáng chói mắt lóe lên, Lang Nha kiếm dài ba xích hiện ra hình dáng.

Toàn thân kiếm oánh bạch nhìn có chút xấu xí, không còn sự mềm mại tinh xảo như trước nhưng lại có vài phần dáng vẻ của lang nha. Đây vẫn là phi kiếm sao? Có thể so sánh với trường kiếm trong thế tục. Da mặt Lâm Nhất nóng lên, vẻ mặt có chút xấu hổ. Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn tự tay chộp tới.

Trường kiếm nơi tay, lăng liệt ý khó tả trong chớp mắt tuôn ra từ thân kiếm khiến tâm thần người ta cũng không thể không vì đó mà rung lên một cái. Ồ! Đuôi lông mày hơi nhướng lên, Lâm Nhất tiện tay múa kiếm một lượt. Một tiếng kêu rít trầm thấp bắt đầu vang lên, ánh huỳnh quang trên thân kiếm vũ động, tầng tầng hàn quang vô tận tán đi, tiếng xích xích không ngừng vang bốn phía.

Uy thế như vậy, sắc bén như vậy, không gì bằng Lang Nha kiếm!

Thở ra một hơi khí lạnh, hai tròng mắt của Lâm Nhất sinh ánh sáng, khóe miệng nở nụ cười. Trên tay hắn nhẹ nhàng dùng sức, tiếng kêu rít chợt cao vút, ánh sáng tập nhân nổ tung hơn một trượng. Lang Nha kiếm ong ong run lên, phẫn nộ chạy vòng.

Nung chảy sáu thanh linh khí phi kiếm, bảy kiếm hợp nhất mới tạo thành Lang Nha kiếm. Kiếm giết địch không cần đẹp, có thể giết địch là được rồi.

Liên tiếp mấy ngày bận rộn, cũng may có tu vi Trúc Cơ, còn chưa đến mức mệt mỏi rã rời. Chỉ có điều vẫn phải nghỉ tạm một phen, cảm ngộ tâm đắc Trúc Cơ thật tốt. Nghĩ tới đây, Lâm Nhất đặt trường kiếm sang một bên, nhắm mắt tĩnh tọa.

Chưa tới thời gian nửa ngày, tiếng nổ vang ầm ầm ầm truyền tới, giống như đất rung núi chuyển, chấn động đến người ta đứng không vững. Lâm Nhất bị ép mở mắt, nhìn thấy Mạc Chi Dư đã lần nữa tìm được trận cước, vẫn còn đang cao giọng chửi bới:

- Lão phu mà bắt được ngươi sẽ rút gân, lột da ngươi ra...

Lâm Nhất không quá mức để ý, bắt quyết, Tứ Tượng kỳ trận biến đổi. Lập tức lại thấy Mạc Chi Dư cũng theo chân mà thay đổi hướng, đi thẳng tới trận cước. Nhanh vậy đã tìm được phương pháp phá trận, người này xác thực là không đơn giản!

Mà thôi! Việc đã đến nước này, tiếp tục trốn ở đây cũng vô dụng! Mạc lão nhi, ta tới đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.