- Mao gia lĩnh rốt cuộc phát sinh qua chuyện gì, trong lúc nhất thời cũng khó mà điều tra rõ. Phong sư huynh, hay là ở chỗ này ngây ngốc một đêm, ngày mai sau khi trở về như thật bẩm báo đi!
Lâm Nhất bất đắc dĩ nói.
- Cũng chỉ có thể như thế!
Phong Ly hít một tiếng, sau khi nhìn thoáng qua mọi nơi, không kìm nổi rụt cổ lại, vóc người có vẻ càng thêm thấp bé rồi, giống như muốn trốn trong bóng tối của trời đêm này. Việc Mao gia bị vùi lấp, khiến cho hắn đồng dạng đến từ gia tộc cảm động lây.
Thấy Phong Ly cũng không có ý kiến khác, Lâm Nhất liền muốn tìm một chỗ sạch sẽ nghỉ ngơi. Thế nhưng sắc trời không ánh sáng, mọi nơi đều là gạch ngói đá vụn, cộng thêm gió đêm xuyên qua sơn cốc quét tới, hết thảy trước mắt khiến người cảm nhận thấy âm u đáng sợ. Chỗ này không biết chết bao nhiêu người, không phải địa phương tốt đặt chân nghỉ ngơi.
Lâm Nhất ngẫm nghĩ, nói ra:
- Phong sư huynh, ta và huynh tạm thời rời khỏi nơi đây, ngày mai lại tính đi!
Trong trời đêm, Phong Ly yên lặng gật đầu. Hai người men theo đường đi còn sót lại, đi ra khỏi chỗ này.
Hai người đi chưa được vài bước, sắc mặt của Lâm Nhất biến đổi, đột nhiên khẽ quát một tiếng:
- Chậm đã!“. Phong Ly không hiểu ý của hắn, lúc sắp sửa lên tiếng hỏi thăm, đột nhiên nghe được vài tiếng cười to vang lên...
- Ha ha! Quả nhiên có cá lọt lưới!
- Công phu của Tuần Nguyệt này không uổng phí!
- Tiểu tử chạy đến chịu chết, đứng lại!
- ...
Theo tiếng cười lại là vài tiếng nổ trầm đục “ầm ầm...!“. Một mảnh bụi mù bay lên, đột nhiên có bốn bóng người thoát ra từ dưới phế tích.
Đột nhiên gặp kinh biến, Phong Ly sợ tới mức lùi lại mấy bước, sát bên người Lâm Nhất. Nhìn bóng người vây quanh, hắn hoảng sợ gọi:
- Lâm sư đệ...
Trời đêm không ngăn được đôi mắt của tu sĩ, Lâm Nhất đương nhiên thấy rõ người tới. Đồng tử mắt của hắn hơi co lại, truyền âm nói với Phong Ly:
- Không cần hốt hoảng, một hồi nghe lời ta phân phó!
Bốn người đối phương đều toàn quần áo đen, hiển nhiên dùng trận pháp che giấu núp dưới phế tích, cũng tránh thoát sự dò xét của hai người Lâm Nhất và Phong Ly.
Trong mấy người mới vừa nói chuyện, hai người là tu vi của Luyện Khí tầng chín, một người là tu vi của Luyện Khí tầng tám. Ba người này vẫn chưa khiến cho Lâm Nhất cảm thấy khó giải quyết, đánh không lại còn có thể chạy không thoát sao! Chỉ có một người im lặng kia không ngờ lại là tu sĩ của Trúc Cơ sơ kỳ, đây mới là người khiến cho hắn đau đầu.
Những người này hẳn là thủ phạm khiến Mao gia gặp nạn, rõ ràng bày bẫy rập, muốn bắt cá lọt lưới. Xem ra chính mình và Phong Ly bất quá là đánh bậy đánh bạ, vô duyên vô cớ bị vạ lây. Những người này rốt cuộc đến từ phương nào? Vì sao phải phá hủy Mao gia chứ?
- Hai người bọn ta chính là Chính Dương tông đệ tử, tới đây công cán. Không biết người tới là ai? Vì sao phải làm khó như thế?
Lâm Nhất giương giọng hỏi.
- Tiểu bối, ở đây nói nhảm nhiều như vậy! Nếu là Chính Dương tông đệ tử, càng không thể tha cho ngươi!
Vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia sau khi nói một câu lạnh lùng, ba hắc y nhân khác đã trước sau chặn đường lui của Lâm Nhất và Phong Ly.
- Bọn ngươi dám đối địch với Chính Dương tông sao?
Nhìn đối phương sát khí đã lên, Phong Ly khó có thể tin không kìm nổi quát lớn. Chỉ có điều theo một trận tiếng châm biếm vang lên, ba đạo kiếm mang diệu sáng bầu trời đêm, liền bay tới hai người.
Phong Ly vội vàng tế ra phi kiếm ngăn địch, trong tai chỉ nghe Lâm Nhất nhẹ giọng nói ra:
- Đi theo ta!
Một cánh tay đã bắt được cánh tay của hắn, một tầng hào quang màu vàng nhanh chóng bao phủ toàn thân, dưới chân lập tức trầm xuống, liền chui vào trong đất.
- Oành, oành, oành!
Ba đạo kiếm mang hung hăng đánh vào trên đất, đất đá văng khắp nơi.
Bụi mù chưa tản đi, một tên hắc y nhân kinh ngạc nói to lên:
- Ha? Hai tiểu tử này biết Độn Thổ Thuật!
- Hừ! Đuổi theo cho ta!
Vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ nọ sau khi cười lạnh một tiếng, chân đạp hồng lướt vội mà đi, ba vị Luyện Khí tu sĩ theo sát phía sau.