Đã trôi qua hơn ba mươi năm, còn có thể từ trong mặt mày của Lữ Đô Úy nhìn ra bóng dáng của Con Lừa nhỏ năm đó. Vị Thái Hậu dáng vẻ đoan trang trước mắt này lại không có điểm nào giống với tiểu nha đầu xuất thân thanh lâu trước kia. Nhưng Lâm Nhất vẫn trực tiếp gọi ra tên nàng ta, Tang Thậm Nhi!
Lữ Đô Úy Đầu đầy mồ hôi thở hắt ra một hơi, thuận thế thu hồi trường kiếm, vung tay lên ra hiệu cho tả hữu. Binh sĩ trong đình viện lập tức thối lui, lại bịt kín tất cả thông đạo, không cho phép bất kỳ ai tới gần nơi này. Hắn lại đánh mắt ra hiệu, mấy hoạn quan, thị nữ vội vàng đưa đứa bé đi. trong nháy mắt, trong đình viện chỉ còn lại ba người quen biết đã lâu.
Thái Hậu đứng thẳng dậy, trong thần sắc mừng rỡ còn có vài phần may mắn thâm tàng bất lộ. Nàng ta nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt giống như đã nhiều lần trải qua vết sương trần thế, lại vẫn có thể nhìn thấy vẻ phong tình vạn chủng trước kia. Nàng ta nhìn chằm chằm Lâm Nhất, lấy tay ôm ngực, xúc động thở dài:
- Năm đó cùng ngồi một xe, đàm tiếu vui vẻ, giống như mới là ngày hôm qua! Hiện giờ nô gia hồng nhan không còn, đạo trưởng lại trường sinh bất lão, phong thái càng hơn xưa.
Vốn muốn tìm quốc quân Ô Kiền tính ổ, rồi giáo huấn cho Thái Hậu độc đoán chuyên quyền kia một bài, mà Lâm Nhất lúc này lại mang theo nụ cười khổ, vẻ mặt bất lực! Con Lừa biến thành quốc cữu chấp chưởng đại quyền đô thành vệ, tiểu nha đầu thanh lâu thành Thái Hậu mẫu nghi thiên hạ, đã thế hai người này còn từng có chút duyên phận với mình.
Có điều, vị phụ nhân khí độ ung dung mà gặp chuyện vẫn trầm ổn, nói năng bất phàm hơn nữa lại tâm cơ thâm trầm này đã không còn là Tang Thậm Nhi trước kia! Trong ba mươi bảy năm nay đã phát sinh những gì.
Trước một chiếc bàn dài trong cung điện, Lâm Nhất tay cầm chén ngọc uống không ngừng, trước mặt còn bày đầy mỹ vị. Lữ Đô Úy canh giữ trước cửa, bộ dạng trung thành và tận tâm. Mà Thái Hậu thì ở gần tiếp khách.
Năm đó, sau khi Lâm Nhất rời khỏi Triệu gia ao, Tra Bưu, Cát An, Thanh Mai, Tang Thậm Nhi và Tiểu Nhi, còn có nghĩa hiệp Lôi Minh, một nhóm sáu người tiếp tục tới đô thành. Đi được một ngày, liền có tiên trưởng ngự kiếm đuổi theo.
Dưới tình thế cấp bách, Tra Bưu liền nói ra nguyên do trước sau quen biết Lâm đạo trưởng kia. Tiên trưởng cũng không muốn làm khó, thế là họ lại tiếp tục lên đường. Ai ngờ khi tới gần đô thành thì dị biến xảy ra, Lôi Minh không ngờ nửa đêm cướp Tiểu Nhi đi.
Chính chủ đã mất, biết làm sao đây? Đám người đang vô kế khả thi thì Tang Thậm Nhi đứng dậy, muốn thay đại tỷ tỷ vào cung gặp vua.
Trong cơn tuyệt vọng, tú bà Thanh Mai chuyển buồn làm vui. Tiểu nha đầu tuổi tuy nhỏ mà bộ dạng lại đoan chính, mấy năm sau chưa chắc đã không phải a tiểu yêu tinh dụ người. Mà Tra Bưu để giữ tính mạng cả nhà, đành phải mạo hiểm thay mận đổi đào.
Cây hoa cùng gốc, nhưng vận mệnh lại khác nhau. Không biết là lời nói đó trước đây của Lâm Nhất có tác dụng hay là vì sự xuất hiện của hiệp hiệp Lôi Minh mà khiến tất cả phát sinh biến số, hai tỷ muội cùng chung hoạn nạn từ đó về sau mỗi người đi một ngả.
Tang Thậm Nhi vào cung, vì tuổi tác còn nhỏ mà chịu không ít đau khổ. Sau mấy năm, thân thể nàng ta nẩy nở, trở nên quyến rũ, được quốc quân để ý và sủng hạnh. Rồi sau đó, nàng ta ngày càng được sủng ái, còn như ước nguyện sinh được vương tử, được sắc phong làm phi, phong đầu nổi bật tại hậu cung.
Một năm đó, con của Tang Thậm Nhi trưởng thành đã cưới phi nạp thiếp. Sau đó quốc quân băng hà, hoàng cung rơi vào đại loạn. Mười mấy vương tử vì tranh đoạt vương vị, không tiếc xé rách da mặt, rút đao gặp nhau.
Trong gió tanh mưa máu, mẫu tử Tang Thậm Nhi có thể nói là ăn bữa hôm lo bữa mai! Nàng ta không có chỗ dựa, đành phải bằng vào tính tình không cam lòng chịu thua mà khổ sở giãy dụa. Trong lúc nguy cấp nàng ta tìm tới cung phụng vương tộc nhờ trợ giúp.
Dưới sự giúp đỡ của quốc sư Cửu Linh Tử, con trai của Tang Thậm Nhi trở thành vua một nước. Biết rõ tất cả những gì có được không dễ, nàng ta vẫn không dám lơ là, liền ở triều dã bồi dưỡng thế lực, cũng tru sát hết con nối dòng của quốc quân trước. Từ đó về sau, căn cơ của hai mẹ con càng vững chắc mà không thể dao động.
Trời cho vương lệnh! Một tiểu nha đầu thân thế đáng thương nào ngờ sẽ có một ngày quyền khuynh thiên hạ như thế này! Triệu gia ao liền trở thành phúc địa trong mắt Tang Thậm Nhi! Nàng ta phái người tìm Con Lừa đưa tới đô thành, ban cho họ Lữ, cũng tiến hành trọng dụng!
Lại mấy năm trôi qua, Tang Thậm Nhi lấy cớ hoang dâm vô độ, ngu ngốc vô năng mà phế truất nhi tử của mình, cho tôn tử lên kế nhiệm quốc quân. Tân quân tuổi nhỏ, quyền bính triều cương đành phải do lão Thái Hậu xử lý.
Tang Thậm Nhi đã hơn năm mươi tuổi, nhưng lại không hề lộ vẻ già nua. Rất nhiều cố sự từ từ nói ra, giống như một phụ nhân tầm thường đang kể việc nhà. Thỉnh thoảng nàng ta lại mỉm cười, thần thái có chút ôn hòa. Mà nhìn khuôn mặt trẻ tuổi vẫn như trước kia đó, nàng ta cảm thấy cô đơn va không cam lòng. Một tiểu tử từng đi chân trần, không ngờ là tiên nhân thâm tàng bất lộ! So sánh với trường sinh bất lão, cẩm y ngọc thực và vinh hoa phú quý có đáng là gì.
- Lữ Đô Úy! Rót cho ta hai chén.
- ...
- Lữ… Huynh! Chờ phụ ý tốt của đạo trưởng!
- Đạo trưởng cứ gọi ta là Con Lừa được rồi!
Lữ Đô Úy đi tới ngồi xuống cạnh Lâm Nhất, nâng chén tương kính. Người sau rất tùy ý, ai đến cũng không cự tuyệt, giống như không khác chi đạo trưởng đánh xe năm đó, còn không chút để ý hỏi:
- Triệu gia ao thế nào rồi, Lôi Minh và Tiểu Nhi thì sao.
Thái Hậu cười khanh khách, thần sắc vẫn như cũ. Lữ Đô Úy bề ngoài tục tằng lại nhìn xung quanh một thoáng, sau đó mới kể lại.
Năm thứ ba sau khi xe ngựa rời khỏi Triệu gia ao, Lôi Minh đột nhiên xuân phong đắc ý trở lại. Đại danh nghĩa hiệp lừng lẫy, hắn chính là người đã hứa thì sẽ làm! Hắn nhận Con Lừa làm đồ đệ rồi truyền lại một thân bản sự, sau nửa năm thì đi đâu không rõ! Có điều, vị sư phụ kia có dặn dò, Lôi Lạc Xuyên Lôi gia đã không còn người tên là Lôi Minh, từ nay về sau sẽ du hiệp thiên hạ.
Con Lừa ăn đan dược Lâm đạo trưởng tặng cho, tập quyền luyện kiếm là làm ít công to, lại thêm tính tình hào sảng, không tới mấy năm đã thanh danh vang xa. Vào năm Tân quân đăng cơ đột nhiên có người của quan phủ đến đón hắn tới đô thành.
Con Lừa đang thấp thỏm bất an sau khi đến đô thành thì không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng. Tang Thậm Nhi từng một đêm tá túc ở Triệu gia ao không ngờ trở thành Thái Hậu. Từ đó về sau, hắn được ban cho họ Lữ, cũng trở thành một Bách phu trưởng của đô thành vệ.
Con Lừa vốn họ Triệu, chính là đại hiệp một phương, nhưng vẫn là thứ dân áo vải! Mà sau khi lấy họ nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, nghiễm nhiên liền trở thành vương tộc nhất mạch, chức quan cũng một đường phi thăng. Trong nhất thời, người tới nương tựa chen đổ cả cửa nhà Lữ phủ. Có điều hắn chuyển nhà tới đô thành không bao lâu thì Triệu gia ao bị một mồi lửa san thành bình địa, nghe nói là gặp phỉ tai. Còn có Tra Bưu và Cát An, cùng với tú bà Thanh Mai đều là chết bệnh.