Vô Tiên

Chương 1870: Chương 1870: Mây mưa chung sức (1)




Mặt trời đã lên cao, trên đường phố bóng dáng người qua lại dần trở nên nhiều hơn.

Bên trong tửu quán dưới cây cổ thụ, sáu khách nhân, tổng là bảy người không ai không phải là cao thủ tiên đạo Luyện Hư trở lên. Ở nơi đây có thể cầm ra Tiên Tinh dùng để uống rượu cũng không phải là người bình thường. Mà dùng một vò rượu trắng hét ra mùi vị rượu tiên nước thánh, trái phải tán thưởng không ngớt, lại tự xưng là tri kỷ của chưởng quỹ, điều này cũng phải có cảnh giới mới làm được.

Tiếu Quyền Tử mang theo một vò rượu nhưng không trả Tiên Tinh, tâm trạng phấn khởi vô cùng, đến ngồi cùng bàn hai vị tu sĩ La gia.

Lâm Nhất một mình một bàn, phía trên đặt một vò rượu, mà lúc này hắn lại không có hứng uống rượu, chỉ yên lặng đánh giá cỏ tươi trong đình viện. Mày hắn nhướn lên, thần sắc như có điều suy nghĩ, động tĩnh bốn phía thỉnh thoảng truyền đến.

- La Duy đạo hữu, ngươi nói xem dựa vào tu vi của ta, sau khi đến La gia có thể bái sư không, hoặc có được các tiền bối ưu ái không?

Đây là tiếng nói của Tiếu Quyền Tử, gã cầm bình rượu, rót đầy một chén, hào hứng hô :

- Chén rượu này xem như ta là chủ nhà, mời… Ai u, sao quên mời La Nghĩa đạo hữu rồi, nào, mời…

La Duy là một nam tử trung niên, có ba túm râu đen, mũi thẳng miệng rộng, khí độ bất phàm. Người này có tu vi Luyện Hư hậu kỳ, hẳn là con cháu La gia, có chút thân phận. Thấy người đến mời rượu, gã cũng không cự tuyệt, cười ha ha nói :

- Người bên ngoài đến La gia ta cũng chỉ có thể là đệ tử ngoại môn, nếu muốn được tiền bối ưu ái dìu dắt, còn phải là người có cơ duyên.

La Nghĩa bên cạnh là một thanh niên có tướng mạo bình thường, có chòm râu ngắn, tu vi Luyện Hư trung kỳ. Anh ta cảm thấy Tiếu Quyền Tử là người cũng không tệ, nói theo :

- Huynh trưởng, huynh chớ lừa hắn, đệ tử ngoại môn có được danh phận địa vị như con cháu La gia đã là cơ duyên to lớn, làm sao có thể bái sư?

La Duy nâng rượu lên uống một hơi cạn sạch, xem thường cười lớn nói:

- Ha ha, cơ duyên tại người, ta chưa từng lừa hắn.

Tiếu Quyền Tử không lo rượu hết, lại nhanh chóng rót đầy chén, nói:

- Đạo hữu nói phải, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở mỗi người, chỉ cần bái nhập La gia, đã là cơ duyên lớn.

Trước mặt Lâm Nhất, Tiếu Quyền Tử tỏ vẻ là trưởng bối nâng đỡ, lúc này lại trở thành một người hiền hòa biết nghe lời.

- Vị đạo hữu này, khoảng cách từ đây đến ngày La gia mở cửa thu nhận đồ đệ còn mười năm, ngươi cần gì phải nóng lòng như vậy?

Tục ngữ có câu “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”, tên La Nghĩa này cũng là người thành thật, uống hết hai bát rượu nên tốt bụng khuyên một câu.

Lúc này Tiếu Quyền Tử mới rót cho chính mình một chén, ngồi trên ghế ngồi vững vàng, vẻ mặt ôn hòa phân trần:

- Ta vừa đến nơi này, mới gặp hai vị mà như quen biết đã lâu, đang suy nghĩ có việc thỉnh giáo.

Tiếu Quyền Tử đi vào La gia trấn, chỉ sớm hơn Lâm Nhất mấy ngày, đã phát giác ra huyền cơ tửu quán phía nam trấn, biết được nơi con cháu La gia thường đến. Bởi vậy có thể thấy được, đây là một người khôn khéo lõi đời.

Cách không xa mấy cái bàn là hai gian phòng cỏ, chính là chỗ ở của chưởng quỹ Mộ Vân. Cửa phòng đóng chặt, duy nhất chỉ có trên cửa sổ bày ra một cái hũ, bên trong chứa đầy những hoa trắng nhỏ, như mây như khói, khá bắt mắt.

- Đó là Tinh Vân Thảo, cũng có tên là Vân Vũ Hoa, mỗi khi nó gặp mưa sẽ nở rộ, như sao như mây...

Một bóng người màu xanh đến bên cạnh Lâm Nhất, tự mình xa xôi nói:

- Mây không thể rời bỏ mưa, mưa không thể rời bỏ mây, chỉ có mây mưa chung sức mới có thể nở rộ xinh đẹp như vậy, ngươi xem, có đẹp không?

Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, lại tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, khiến người ta tạm thời quên mất mây mưa tươi mát. Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, chỉ tỏ vẻ gật đầu, đưa tay cầm chèn rượu. Rượu trên bàn đã bị người nhẹ nhàng cầm lấy, tiếng rót rượu vang lên, đổ đầy hai bát. Hắn hơi ngẩn ra, chỉ thấy mái tóc xanh như suối, hai gò má như ngọc, đôi mắt sáng như làn thu thủy, lại có hai lúm đồng tiền dịu dàng hiện ra.

- Rượu này, uống ít thì tốt, dưỡng tỳ đỡ gan, thịt đỏ da hồng, khí huyết lưu thông, quả thật là thứ rất tốt. Cảm ơn Lâm tiền bối chiếu cố, tiểu nữ mời ngài một chén.

Mặc dù Mộ Vân như đang nói chuyện cùng người khác nhưng lại âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Lâm Nhất. Nhìn thất hắn một mình vắng vẻ, nàng chậm rãi mà đến, vẫn là một nữ chưởng quỹ khéo léo.

Lâm Nhất nhìn bát rượu cười cười, nói:

- Ngươi... Đến từ phàm tục.

Rượu vào trong bụng nhất thời bị nguyên lực hóa thành vô hình, chẳng còn có hiệu quả cường thân kiện thể. Mà lời mới vừa rồi, chính là dưỡng sinh đạo phàm nhân, cùng tu sĩ không có quan hệ.

Mộ Vân tựa trước bàn, phong tình tự tại, ánh mắt nàng nhìn trên người Lâm Nhất, nâng cằm thanh tú lên uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. Sau đó, nàng đặt chén rượu xuống mà không có chút dấu vết nào, lấy tay che miệng, dường như có chút quá sức, ánh mắt rạng ngời, cười nói:

- Lâm tiền bối đối với phàm tục hiểu khá rõ, chắc hẳn đã từng có một đoạn tình duyên không thể quên.

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, âm thầm nâng chén rượu.

Mộ Vân dừng lại một chút lại nói tiếp:

- Nên mới nói, rượu này đến từ nhân gian.

Nữ chưởng quỹ này người cũng như tên, ngay cả lời nói cũng như thế, đột nhiên xuất hiện nhắm thẳng vào lòng người, lại né tránh cấm chế, giống như phong vân biến ảo khiến người ta khó mà nắm bắt được.

Lâm Nhất tự cảm thấy không hiểu tâm tư của nữ nhân, càng không biết nên làm thế nào đối mặt với chưởng quỹ Mộ Vân này. Nữ nhân vẫn nên đơn giản một chút mới tốt. Hắn chậm rãi uống cạn rượu trong chén, nhưng đã không còn sự vui vẻ thống khoái của lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.