- Bị ta xóa đi rồi!
Vẻ mặt Lâm Nhất không thay đổi thốt ra một câu. Không để ý tới vẻ ngạc nhiên của đám người Nhạc Thành Tử, hắn thuận lợi thu lại Kim Long kiếm với sát ý lẫm liệt.
Đám người vẫn lưu ý tới Kim Long kiếm đều lộ ra vẻ mặt khác nhau. Lâm Nhất lại không để ý tới điều này, nói tiếp:
- Ta nghĩ không tiện tuyên bố rộng rãi về chỗ Huyền Thiên tổ sư đất mất! Ta được truyền từ mạch của Khai Nguyên tổ sư, công pháp của ta hay là trộm được ở Huyền Thiên môn chứ?
Lâm Nhất ném ra hai miếng ngọc giản, lần lượt do Huyền Thiên thượng nhân cùng Khai Nguyên để lại. Khai Nguyên chính là Huyền Nguyên chân nhân của Huyền Nguyên Quan. Bên trong có liên quan đến chỗ mất cùng với bản đồ đi qua Vô Định Hải đều bị hắn cố ý xóa đi, lúc này mới nhận được sự thất thố của Nhạc Thành Tử. Hai miếng ngọc giản này chính là chỗ dựa lớn nhất để hôm nay hắn hành sự ngang ngược. Đừng nói Yến Khởi đoán không ra huyền cơ trong đó, cho dù đám người Nhạc Thành Tử thành tinh cũng vì thế mà hoảng loạn.
Nhạc Thành Tử nắm chòm râu, vẻ mặt không ngừng biến đổi, còn giao ngọc giản trong tay cho đám người Quảng Tề Tử truyền tay đọc. Sau đó, ông ta giống như bỏ xuống một tâm sự, vẻ mặt thoải mái đứng dậy cười ha hả, khom người thi lễ Lâm Nhất. Hắn lại ngẩng đầu nhìn trời, coi như không thấy.
- Ha ha! Chuyện trước đây, tuy nói Lâm tiểu hữu không phải là người lòng dạ hẹp hòi, lão phu vẫn phải nhận lỗi về sai lầm trước kia! Thật sự không ngờ được chúng ta vẫn có nguồn gốc sâu xa đồng môn, đây vẫn là chuyện may mắn!
Nhạc Thành Tử chính là cường giả Chí Tôn trong tiên môn Đại Hạ, cuối cùng lại năm lần bảy lượt tha thứ cho hành vi của Lâm Nhất, bản thân điều này đã lộ ra vài phần kỳ lạ. Bây giờ, Nguyên Anh tổ sư này còn thi lễ tạ lỗi với một vãn bối, khiến một đám người Chính Dương tông không nghĩ ra. Tuy nhiên, trên gương mặt Yến Khởi thâm trầm cùng với thần sắc lo lắng của Lãnh Thúy khiến cho tất cả những người này biến sắc.
Thấy không ai để ý đến mình, Nhạc Thành Tử không lấy vi ngang ngược, ra vẻ tùy ý nhìn về phía sau. Đám người Quảng Tề Tử Đã xem trong ngọc giản trong tay, vẻ mặt do dự nhưng vẫn chắp tay nhìn về phía Lâm Nhất nói:
- LÂm... Lâm sư đệ...
- Ha ha!
Trong tiếng cười có chút cảm xúc, nhìn đám người Huyền Thiên môn lộ vẻ xấu hổ, Lâm Nhất khẽ nhếch mép.
Nhạc Thành Tử Đoan nhìn vẻ mặt của Lâm Nhất, lơ đễnh nói:
- Vừa rồi có người mở miệng gọi Huyền Thiên tổ sư cùng Khai Nguyên tổ sư, có thể thấy được nguồn gốc sâu xa sâu! Chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, lấy đồng môn đối xử lẫn nhau à!
- Lão phu nhận ngọc giản của Tổ sư, tuy nhiên ta còn có một yêu cầu quá đáng, không biết Lâm tiểu hữu có thể đáp ứng hay không?
Nhạc Thành Tử không giải thích lại ném ra một ngọc bài, nói:
- Còn đây là ngọc bài trưởng lão của Huyền Thiên môn, cũng không có ý khác, chỉ để chúng ta dùng liên lạc. Ngoài ra...
Ngọc bài lơ lửng ở trước mặt của Lâm Nhất không rơi. Cách đó không xa, mặt Yến Khởi lạnh như sương, không nói được một lời. Lãnh Thúy lại khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới gần. Trên tay nàng cũng nâng hai tấm ngọc bài bị Lâm Nhất vứt bỏ, khẽ nói:
- Ngươi sẽ không đảo mắt lại quên Đan Dương Sơn ta chứ...
Lâm Nhất có chút ngạc nhiên rồi bất lực lắc đầu. Đều là người sống mấy trăm tuổi, không một người nào dễ đối phó! Hắn do dự một lát rồi cất ba khối ngọc bài. Lúc này, vẻ mặt Lãnh Thúy mới dịu xuống. Nhạc Thành Tử lại nói...
- Ngoài ra, có thể nói cho biết chỗ còn thiếu trong ngọc giản không? Nếu có gì khó xử, không tiện nói thẳng ra, bất cứ việc gì cũng dễ thương lượng!
Nhạc Thành Tử không chỉ có tài trí và tu vi hơn người, ngay cả nói tới nói lui cũng khiến người ta bùi nghe. Ông ta không hỏi công pháp cuối cùng của Huyền Thiên môn, không hỏi thứ Huyền Thiên thượng nhân để lại, càng không đề cập tới ân oán trước kia, lại trực tiếp chút thiếu sót trong ngọc giản, giọng điệu thương lượng lại có chút ý tốt.
Lâm Nhất gật đầu mà không cần suy nghĩ, giống như trong lòng sớm có tính toán, nói:
- Nếu như có người giúp ta giết Công Dã Mạc cùng Công Dã Bình của Hắc Sơn tông, có lẽ ta sẽ nói ra chỗ Huyền Thiên tổ sư đã mất!
Hắn lấy điều này áp chế cũng có chút dụng ý. Chỗ di hài của Huyền Thiên thượng nhân không chỉ liên quan đến một bí mật nghìn năm này, còn liên lụy đến một ít thứ không muốn người khác biết tới. Chuyện này không chỉ quan trọng với Huyền Thiên môn, cũng là cơ duyên lớn đối với tiên môn của Đại Hạ.
- Lâm Nhất, chúng ta từng đi qua Hắc Sơn tông! Nếu như ngươi nói rõ khổ tâm của mình, làm sao còn cần dựa vào người khác để đòi lại công đạo chứ?
Yến Khởi rất lâu không nói lời nào, không ngờ lúc này lại đứng dậy đi tới bên cạnh. Trong giọng nói của ý lộ vẻ bất mãn, lại khoan dung độ lượng an ủi:
- Chỉ vì tung tích những người ngươi muốn không rõ, bản tông đã lưu ý động tĩnh từ các phía rồi, vẫn mong đừng nóng vội!
- Cũng được! Cứ để Chính Dương tông cùng Huyền Thiên môn ta liên thủ, cùng đi tìm tung tích của đám người Hắc Sơn tông. Lâm Nhất, chúng ta chỉ trợ giúp ngươi một tay mà thôi, ân oán chấm dứt, vẫn cần ngươi đích thân ra sức thì mới tốt! Ha ha!
Có lẽ đạt được một giao dịch, tâm tình Nhạc Thành Tử không tệ. Ông ta lại lấy ra hai miếng ngọc phù nói:
- Còn đây là Vạn Lý Truyền Âm Phù, phía trên có ấn ký thần thức của lão phu...
Vạn Lý Truyền Âm Phù, phía trên đều có ấn ký thần thức của tu sĩ, mới có thể truyền tống tin tức cho nhau. Lâm Nhất cũng không xa lạ gì điều này. Hắn lại xem như không nhìn thấy ngọc phù trong tay Nhạc Thành Tử, mà liếc mắt nhìn Dư Hành Tử vẫn còn ngồi khoanh chân dưới đất, lại liếc nhìn Yến Khởi rồi mới lên tiếng:
- Ta còn có lời...
tất cả mọi người trên Vân Đài, không ai không chú ý tới hành động cử chỉ của Lâm Nhất. Thấy hắn nhếch môi cười nhưng trong mắt không cười, Yến Khởi nhíu mày, Nhạc Thành Tử lại cười ha ha, cực kỳ độ lượng nói:
- Có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng...
- Huyền Thiên môn hại ta không ít, ta muốn đòi lại công bằng!
Lâm Nhất nói hết lời liền nhìn Nhạc Thành Tử, thể hiện bộ dạng chậm rãi chờ đợi.
- Lâm tiểu tử, ngươi không phải có ý muốn giết Dư Hành Tử chứ?
Hình như vẫn luôn cân nhắc ẩn ý của Lâm Nhất, lão Long mãi không nói lời nào, vẫn không nhịn được phải mở miệng.
- Cũng không hẳn vậy! Giết Dư Hành Tử tất nhiên sảng khoái, chỉ sợ ta sẽ bỏ mạng thiên nhai!
Lâm Nhất trả lời.