- Có người tới...
Lâm Nhất nhẹ giọng ra hiệu.
- Sao ta không thấy, người ở nơi nào?
Tưởng Phương Địa quan sát bốn phía.
Hứa Nguyệt và Đại Viễn Hải cũng đánh giá sơn cốc, không rõ nhìn về phía Lâm Nhất. Người sau đưa ngón tay chỉ về phía cửa cốc.
- Ở đó...
Ba người tuỳ theo Lâm Nhất chỉ, ngưng mắt viễn vọng. Quả nhiên, có một đoàn người cỡi ngựa đi đến cửa cốc.
Theo lẫn nhau quen thuộc, biết sâu sắc thêm, Tưởng Phương Địa đối với Lâm Nhất càng lúc càng bội phục. Hắn khen:
- Lâm sư đệ thực đủ cảnh giác!
- Thật sao? Khí trời tốt như vậy, thị lực hoàn toàn không quá khó khăn a!
Lâm Nhất không để ý nói, hắn đi tới gần đàn ngựa, hô lên một tiếng, đám ngựa đang gặm cỏ xanh dần dần tụ tập lại.
Đoàn người xa xa, không tới một lát liền đến trước mặt bốn người.
Người tới có năm người, ở trước nhất mặc váy xanh chính là Mộc Thanh Nhi, phía sau váy trắng chính là Từ sư tỷ, còn có ba nam tử thanh sam theo ở phía sau.
Ba người Tưởng Phương Địa thấy vậy, vội vàng tiến lên một bước chắp tay hành lễ:
- Bái kiến Mộc tiểu thư, Từ sư tỷ!
Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ thấy ba người quen mặt, nhớ tới là đệ tử ngoại môn do Long Thành tiêu cục tiến cử đến, liền gật đầu ra hiệu.
Phía sau cùng lên chính là một người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, da màu cổ đồng, đôi mắt lấp lánh hữu thần, hai bên trái phải là hai đệ tử thanh sam. Một cái da mặt trắng noãn, mặt mày hàm tiếu; một cái sắc mặt ngăm đen, thần tình kiêu căng, tất cả đều tầm hai mươi tuổi.
Bọn hắn thấy là mấy đệ tử ngoại môn ở đây chăn ngựa, cũng không để ý lắm. Chỉ là người mặt ngăm đen, thần sắc hơi có chút không vui.
Mộc Thanh Nhi ở trên ngựa ánh mắt trợn tròn, như thấy được đồ chơi hay gì, lập tức cười ha ha. Thoáng qua như nghĩ tới điều gì, miệng nàng cong lên, hừ một tiếng.
Ba người Tưởng Phương Địa theo ánh mắt của Mộc Thanh Nhi nhìn lại, thấy Lâm Nhất tay cầm vòng hoa thảnh thơi lững thững, phía sau là đàn ngựa ngoan ngoãn tuỳ tùng, bộ dạng quái đản nhưng cũng thú vị.
- Cái kia tên gì nhỉ? Đúng rồi, Lâm Nhất, qua đây cho ta!
Con ngươi của Mộc Thanh Nhi chuyển động, ở trên ngựa nũng nịu quát.
Lâm Nhất đã sớm nhìn thấy người đến là Mộc Thanh Nhi, liền thu ngựa muốn đi về.
Mộc Thanh Nhi này có chút khó chơi, vẫn là né tránh cho thỏa đáng.
Ai biết nên tới vẫn tới, hắn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đối phương, nhẹ giọng nói:
- Chào Mộc cô nương, không biết gọi Lâm Nhất có gì phân phó?
Mộc Thanh Nhi thần tình cổ quái, roi ngựa giơ lên, nhìn Lâm Nhất nói:
- Đưa vòng hoa trong tay ngươi cho ta.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc. Hắn nhìn qua Hứa Nguyệt, thấy đối phương âm thầm ra hiệu.
Lâm Nhất giả vờ không biết, vẻ mặt mờ mịt nhìn Mộc Thanh Nhi. Hắn giơ vòng hoa trong tay lên, không rõ hỏi:
- Vì sao?
- Tiểu tử thúi, sư muội muốn đồ vật của ngươi là cất nhắc ngươi, còn dám nhiều lời, muốn ăn đòn hả!
Nam tử ngăm đen trợn mắt, cao giọng quát mắng.
Tiếng mắng truyền tới trong tai, ánh mắt Lâm Nhất thu nhỏ lại. Hắn không để ý tới đối phương, chỉ nhìn chằm chằm Mộc Thanh Nhi.
Mộc Thanh Nhi đưa tay ra hiệu nói:
- Diêu sư huynh không cần quản, đây là chuyện của Thanh nhi!
Nói xong, đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhếch, ở trên ngựa vươn tay ra, mặt lộ vẻ đắc ý nói:
- Ngươi có cho hay không?
Lâm Nhất ngây ra, chậm rãi giơ vòng hoa trong tay lên, như lầm bầm lầu bầu nói:
- Vật trong tay người nào, tức là sở hữu của người đó. Nếu Mộc cô nương yêu cầu vòng hoa này, cho ngươi thì lại làm sao!
Mộc Thanh Nhi nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, roi ngựa trong tay nàng vung lên, “Đùng” một tiếng vang giòn, vòng hoa trong tay Lâm Nhất bị đánh nát tan.
Như tức giận khó tiêu, Mộc Thanh Nhi ở trên ngựa ngẩng cằm, nũng nịu trách mắng:
- Hừ! Tưởng bổn tiểu thư không dám mạnh mẽ lấy đi sao, tưởng bổn tiểu thư thật thích đồ vật của ngươi sao!
Lâm Nhất đứng thẳng bất động, vòng hoa trong tay của hắn đã thành mảnh vụn, bay lả tả xuống đất.
Sắc mặt Hứa Nguyệt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Lâm Nhất, vành mắt đỏ lên. Tưởng Phương Địa và Đại Viễn Hải cũng ngạc nhiên, không biết làm sao nhìn tất cả.
Từ sư tỷ hơi nhíu mày, âm thầm lắc đầu. Nhưng nam tử da đen ở sau lưng thì mặt không để ý, nam tử trắng nõn thì cười hì hì nhìn. Mà Diêu sư huynh da ngăm đen thì không chịu nổi tính tình, húc bụng ngựa, đi tới trước mặt Lâm Nhất, lớn tiếng nói:
- Sư muội chớ giận, hà tất chấp nhặt gia hỏa bẩn thỉu này, để vi huynh thay ngươi dạy tiểu tử thối này một chút.
Nói xong múa roi ngựa trong tay, húc đầu đánh về phía Lâm Nhất, nam tử màu da cổ đồng muốn ngăn đã không kịp, Từ sư tỷ đang nhỏ giọng khuyên Mộc Thanh Nhi, nhìn lại thấy thế cũng kinh ngạc. Ba người Tưởng Phương Địa trợn mắt ngoác mồm, không nghĩ tới đệ tử nội môn này thật muốn động thủ đánh người.
Lâm Nhất cũng đứng ngây ra.
Vì sao Mộc Thanh Nhi này đối đãi mình như vậy...
Roi ngựa ôm theo phong thanh đã đến đỉnh đầu, Lâm Nhất vẫn bất động, chỉ là trong mắt hiện ra huyết hồng rồi lại lập tức khôi phục trong suốt.
Đùng… vang giòn, một vết roi màu xanh tím xuất hiện ở trên gương mặt của Lâm Nhất.
Thần sắc của mọi người hơi ngưng lại, bao quát Diêu sư huynh cũng ngẩn ra, không ngờ đệ tử ngoại môn này bướng bỉnh như vậy, càng không né không tránh, cứ như thế trúng một roi.
Trên mặt Lâm Nhất không có biểu tình gì, liếc chéo Diêu sư huynh ở trên ngựa một chút, nhìn về phía Mộc Thanh Nhi lạnh nhạt nói:
- Nếu như Mộc cô nương không có chuyện gì, chúng ta liền cáo từ!
Mộc Thanh Nhi cắn chặt hàm răng, sắc mặt âm tình bất định.
- Tiểu tử thúi, ăn ta một roi nữa...
Diêu sư huynh lửa giận càng hơn, làm bộ giơ roi.
- Được rồi, dừng tay cho ta!
Một tiếng quát chói tai truyền đến, nam tử da màu cổ đồng ruổi ngựa đi tới trước mặt Lâm Nhất.
- Nhị sư huynh...
Diêu sư huynh ngượng ngùng thu hồi roi ngựa, còn không quên trừng Lâm Nhất một cái.
Khóe mắt Lâm Nhất buông xuống, tựa như trước mắt không có gì.
- Sư đệ sư muội của ta hơi thất lễ, mong tiểu huynh đệ chớ để ở trong lòng.
Nhị sư huynh giọng nói vang dội, ngữ khí trầm ổn.
Khóe mắt của Lâm Nhất nhẹ giương, nhìn thoáng qua Nhị sư huynh, lắc đầu nói:
- Không dám!
Nhị sư huynh khẽ cau mày, trên dưới đánh giá Lâm Nhất một chút. Hắn đưa tay móc ra một bình nhỏ, trầm tư một thoáng, ném về phía Tưởng Phương Địa.