Một người gần trăm tuổi, ở trước mặt người khác lại thỉnh thoảng thể hiện ra thần thái nữ nhi gia, đây là một loại tình cảm thân thiết; Cũng khiến sự xa cách khi hai người gặp lại đã hết hẳn.
- Hồ lô này không chịu được lực của trận pháp, cố hết sức cũng chỉ được vậy thôi!
Lâm Nhất lại hỏi:
- Có biết tình hình nhà ta không?
- Tuy ta nhiều năm chưa từng rời núi, nhưng vẫn biết Lâm gia ngươi chính là hào môn! Hiện giờ tình hình cũng không tồi.
Nói xong, Mộc Thanh Nhi dắt hồ lô vào hông, tự cảm thấy có chút dở ông dở thằng, lại cười cười tháo xuống. Tò mò hỏi:
- Hồ lô của ngươi đâu rồi?
Từ Đại Hạ mà đến, chỉ sợ hồ lô bên hông sẽ để lộ thân phận, Lâm Nhất luôn cất đi. Mộc Thanh Nhi hỏi, trên tay hắn xuất hiện Tử Kim Hồ Lô đó.
Nhớ ngày đó, thấy người này cầm hồ lô uống rượu là liền tức giận. Nhưng hiện giờ thỉnh thoảng ở trong mộng đều là bộ dạng đang uống rượu của hắn. Rời vào hồi ức, Mộc Thanh Nhi không khỏi lui về phía sau hai bước, nhìn từ trên xuống dưới, gật đầu nói:
- Ừ! Đây mới là bộ dạng của Lâm Nhất! Tuy trông hơi khó coi, nhưng lại có một phen phong thái khác biệt!
Nhếch miệng, Lâm Nhất dắt hồ lô lên hông, đi về phía trước hai bước, lại quay người lại. Trong thần sắc Mộc Thanh Nhi lộ ra vẻ không nỡ, nhưng vẫn yên lặng gật đầu.
Một nữ tử chán ghét tiên giới, chỉ là vì giết thời gian nên mới dùng tu luyện để qua ngày, không ngờ cũng có tu vi luyện khí tầng thứ chín. Lâm Nhất nói:
- Ngươi không ngại thì thử trúc cơ đi, có lẽ sẽ có một phen lạc thú!
- Dựa vào ngươi và linh thạch mà Mộc tộc thúc tặng, ta mới có thể tu luyện được tới bây giờ. Nhưng nếu muốn trúc cơ thì là si tâm vọng tưởng thôi!
Mộc Thanh Nhi buồn bã lắc đầu, lập tức lại thoải mái nói:
- Ngươi và ta còn có thể gặp lại, không uổng rồi!
Giơ tay lên ném tới một cái túi Càn Khôn, Lâm Nhất tùy ý nói:
- Thành công hay không có ngại gì! Cứ coi như là tiêu khiển thôi. Vả lại, sống lâu thêm vài năm không phải là được uống rượu thêm mấy năm à!
Nói rất thoải mái, nhưng lại có ý tứ mở đường, trong lòng Mộc Thanh Nhi cảm thấy vui mừng. Có điều vào giây phút nhận lấy túi Càn Khôn, nàng ta vẫn kinh hô:
- Năm ngàn khối linh thạch?
- Không đủ à? Ta còn nữa!
- Ngươi còn có bao nhiêu nữa?
- Khoảng mười vạn khối linh thạch!
- Ngươi mấy năm nay không phải là luôn chạy trốn sao!
- ...
- Ngươi là đi cướp à! Năm ngàn khối linh thạch? Đại Thương Mộc gia cũng không có nhiều linh thạch như vậy!
- ...
Lâm Nhất cười khổ lắc đầu, dưới chân có mây trắng bốc lên, đã bay thẳng lên trời. Khi đi, hắn không quên nhìn về phía nấm mộ cô độc đó.
Đằng vân mà đi? Đây là pháp thuật gì thế? Nhìn trên trời đã không còn bóng người, Mộc Thanh Nhi thầm kinh thán, tâm sinh hướng về. Thầm nghĩ, Lâm Nhất, ngày khác ta sẽ tìm ngươi. . .
...
Đây là Thái Bình trấn?
Lâm Nhất vẫn chưa bay tới Tiên Nhân đỉnh, cho dù thần thức cũng bỏ qua không dùng. Hắn muốn sau khi một mình tới Thái Bình trấn thì sẽ từng bước quay về, giống như lúc mười ba tuổi năm đó.
Cửa hàng nối nhau san sát, ngã tư đường lộn xộn mà chật chội, khiến cho Lâm Nhất đi trong đó mà đầu óc choáng váng. Đây rõ ràng là Thái Bình trấn đó mà, sao những gì hiện ra trước mắt lại xa lạ như vậy?
Đi xuyên qua hai con đường, trong mơ hồ, trước mắt chắc là Thập Tự nhi năm đó. Lâm Nhất ở chỗ đầu phố nhìn thấy chiêu bài Thái Bình tửu lâu, còn có tửu phường cũ nát liêu xiêu. Thầm thổn thức, hắn giương mắt nhìn về phía tây. Ở phía bắc đầu tây, một cột cờ tung bay, chính là Thái Bình phiêu kỳ viên hồng chữ vàng, hỏa diễm màu đen viền vàng.
Đúng rồi, đây chính là Thái Bình trấn!
Chỉ là thôn trấn mọc thêm mấy con đường, so với trước kia thì lớn hơn không ít. Thập Tự nhai rộng lớn lúc trước hiện giờ lại thành có chút chật chội, lại náo nhiệt hơn.
Đứng ở đầu phố, nhìn người đến người đi, lại không thấy được một khuôn mặt quen thuộc nào, tự dưng cảm thấy cô độc! Lâm Nhất ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn mặt trời mới lên. Ánh bình minh cọ rửa toàn thân, có một phần tâm niệm không ngừng qua lại giữa chân thực và hư ảo.