Năm xưa Ba Cam tuy lưu lại Long Cốt, Long Huyết làm tín vật, lại không ôm hi vọng gì. Long Khư và Cửu Châu cách nhau quá xa, quả thật khó mà tưởng tượng. Nếu xoải ngang tinh không, không có cảnh giới Tiên Nhân thì gần như là điều không thể. Lâm Nhất kia chỉ là tiểu bối Kim Đan, có thể an ổn qua ngày đã là không dễ, càng đừng nói còn có mấy đạo lạch trời khó mà vượt qua như Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể. Ai ngờ năm tháng vội vã, thời quá cảnh dời, hết thảy đều ngoài người ý liệu!
- Ha ha! Một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ, trải qua mấy trăm năm ngắn ngủi liền đã trở thành cao thủ Thiên Tiên, tạo ra tiếng vang lớn như thế trong Tiên vực. Người nghịch thiên như vậy, đừng nói ngươi không dám tin tưởng, dù là lão phu cũng khá ngoài ý...
Viêm Liệt ném đi tâm tư bực bội mới rồi, ha ha khẽ cười, nói:
- Đương sơ ở trong Tử Vi tiên cảnh ta tuy có phát giác lại không để ý. Phải đợi hắn hiện ra Kim Long pháp thân, lão phu mới nhận chuẩn người. Nhìn hắn một chiêu thần thông bức lui bốn phía, kiệt lực ngã xuống, lão phu bèn thừa thế cứu đi...
Viêm Liệt là người tính tình nóng nảy, lại ít có khi nào đắc ý. Từ trong Tử Vi tiên cảnh nhặt về Lâm Nhất, đối với hắn và Long Khư mà nói, thực sự là thu hoạch lớn vô cùng!
Ba Cam cũng cười theo, nói:
- Năm đó, chín tộc ta tìm khắp thiên hạ, lại đều không thu được gì. Hiện nay, cuối cùng có Lâm Nhất đi tới Long Khư. Nếu hắn có thể thừa kế Thần Long nhất mạch, vậy là đủ khiến đệ tử khuây khoả bình sinh! Chẳng qua, hắn một mực không thấy tỉnh dậy, khó miễn khiến người thừa cơ...
- Hừ! Ai còn dám động Lâm Nhất?
Viêm Liệt hừ một tiếng không cho là đúng, nói:
- Hắn tu vị mất hết, tâm mạch tổn hại, tưởng muốn khỏi hẳn như xưa, sợ là phải phí một phen trắc trở. Long Đàm lại là nơi chữa thương tu luyện cực tốt, ngủ say trong đó, càng lâu càng hữu ích...
Còn chưa dứt lời, ý cười trên mặt Viêm Liệt đột nhiên biến mất, nhìn Ba Cam hỏi:
- Ý ngươi là chỉ Qua Y và Thương Quý mà hắn mang đến kia...
Ba Cam gật gật đầu, nói:
- Ngài và Qua Y trưởng lão bất hòa, điều này mọi người đều biết. Chỉ mong tranh chấp truyền thừa không dẫn lên chín tộc động loạn, bằng không được không bù mất...
Chín tộc ẩn cư ở đây mấy vạn năm, nhìn như ở chung hòa bình, thực ra trong bóng tối lại tranh chấp không ngừng. Truy cứu duyên do là bởi quần long vô thủ! Nếu ngày sau Lâm Nhất trở thành chí tôn, người theo phò tá đều sẽ được ban ơn. Ngược lại, kẻ đối địch liền khó mà có đất sống. Vì thế, dụng ý khi Qua Y phù trợ Thương Quý không cần nói cũng hiểu.
- Ta chỉ lo nghĩ cho Long Tộc, còn Qua Y đơn thuần là tư dục quấy phá! Hắn nếu không thức đại thể, ta cần gì khách khí...
Viêm Liệt hừ một tiếng, nhịn không được lại oán thán nói:
- Xích Hạ trưởng lão đúng là hồ đồ, lại để hai người ở chung một nơi. Chẳng lẽ chưa nghe câu, một núi hai hổ tương tranh, một đầm song long tất đấu...
Thật giả song long đấu? Ba Cam như có điều suy tư, nói:
- Có lẽ, đây mới là bản ý của Xích Hạ trưởng lão, không thể chỉ nghĩ theo lẽ thường...
Ánh mắt Viêm Liệt chợt lóe, vung tay đứng dậy quát:
- Theo lão phu đi tìm trưởng lão các nhà nói cho rõ ràng, trước lúc Lâm Nhất tỉnh dậy, bất cứ người nào đều không được động một đầu ngón tay của hắn, nếu không chính là đại địch của chín tộc ta! Nhất là phải phái người coi chừng tên Thương Quý kia...
Ba Cam vui vẻ tòng mệnh...
...
Trong Long Đàm, hai bóng người cách nhau vài chục trượng, một ngồi một nằm xa xa đối diện nhau.
Thương Quý đang tự huyễn hoặc không ngừng, chợt thấy mấy đạo thần thức cường đại xuyên qua u ám bắn đến. Hắn không dám khinh thường, vội thu liễm tâm thần, ra vẻ bó gối nhập định. Giây lát sau, đợi bốn phía lần nữa quay về an tĩnh, hắn khe khẽ mở hai mắt ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt vẫn là bóng người trôi nổi song sương mù cách đó vài chục trượng.
Khoảng cách gần như thế, Thương Quý sớm đã quan sát vị đồng bạn này cả trăm ngàn lần. Lúc này ngưng thần nhìn kỹ lại có phát hiện mới, điều này khiến hắn không khỏi kinh ngạc!
Lâm Nhất không nhận thức gì về tình cảnh bốn phía, hoàn toàn không khác gì người chết cả. Nhưng người chết không thể thổ nạp hành công, hắn lại hình như không chút nào nhàn rỗi. Pháp lực quanh thân ẩn ẩn khiên động Thái Sơ chi lực trong sương mù, dập dờn khe khẽ, tuần hoàn không dứt.
Lâm Nhất chưa thực sự chết đi, chỉ là sa vào trong ngủ mê, lại một mực tự hành hấp nạp hành công, nhờ vào Long Đàm chi lực để không ngừng tôi luyện tứ chi bách cốt! Không chỉ thế, thương thế và tu vị hắn đều đang chầm chậm chuyển tốt, hơn nữa còn từ từ đề thăng. Nếu nó đột nhiên tỉnh lại, mình lại nên thế nào...
Điều vừa thấy khiến Thương Quý không khỏi âm thầm lo lắng. Cứ tiếp tục dây dưa thế này, đừng nói vô duyên với truyền thừa Long Tộc, ngay cả Lâm Nhất kia cũng sẽ không bỏ qua mình! Trong những ngày tiếp theo, chỉ có liều mạng tu luyện, sớm thành tựu thần vị, mới có thể vững vàng siết chặt hết thảy trong tay!
Thương Quý có hoài bão riêng, cũng tự nhận rất cao. Đã có suy tính, hắn tạm thời thả xuống ý niệm rối loạn, thổ nạp điều tức...
Bóng người cách đó vài chục trượng vẫn lặng lẽ trôi lơ lửng, hồn nhiên như không. Nhưng ngay trong tích tắc Thương Quý nhắm mắt tĩnh tọa, khóe môi hắn bất chợt cong lên, lập tức lại không còn động tĩnh. Khắc này, nó như đang sa vào một giấc mộng sâu, nhất thời khó mà tỉnh lại...