Vô Tiên

Chương 1007: Chương 1007: Một ý niệm (2)




- Mười năm trước, gia chủ Trịnh gia bị giết, ta đã nghĩ có phải ngươi còn sống còn trốn tới hải ngoại không. Tuy ý nghĩ này có chút hoang đường nhưng không phải không có khả năng! Sau đó, Hắc Sơn tông có biến đổi khiến ta không rảnh phân thân chú ý. Tuy nhiên, chỉ cần ngươi còn sống, ta tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày bắt được ngươi! Thế nào? Ngươi xuất hiện ở Lạc Hà Sơn đến nay chỉ một tháng, ta lại bắt được con ba ba trong hũ...

Lâm Nhất thầm hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Vệ Tòng. Mặc dù hắn không biết nguyên nhân thật sự khiến đối phương báo thù, nhưng hôm nay rõ ràng không thể hóa giải được.

Trước đây, sau khi rời đi Đại Hạ, tuy nói là biết được đường biển nhưng hắn vẫn trắc trở hồi lâu mới tìm được vị trí của Đại Thương. Vệ Tòng đoán người giết Trịnh gia chủ là Lâm Nhất hắn thì có thể thế nào! Biển rộng mênh mông, hàng nghìn hàng vạn hòn đảo, mấy trăm quốc gia, còn có vô số nhân khẩu, muốn tìm một người khó như mò kim đáy biển.

Huyền Nguyên chân nhân trốn đỉnh Tiên Nhân ở Đại Thương lại khiến cho Huyền Thiên môn khổ sở tìm nghìn năm không được. Bởi vậy trời cao biển rộng Lâm Nhất cũng không lo lắng cho tình hình sau đó. Nhưng quay về Đại Hạ chưa tới một tháng lại có người tìm tới cửa, vẫn khiến hắn có chút phẫn nộ. Thật sự nghĩ rằng ta mặc cho người khác đắn đo sao?

- Người giết Trịnh gia chủ chính là Lâm Nhất ta...

Lâm Nhất cao giọng nói, trên tay có thêm một cây gậy huyền kim:

- Keng...

Một tiếng động đập xuống trên mặt đất. Hắn nhướng mày, cười lạnh nói:

- Vệ Tòng, ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu nhân phản bội sư môn! Người muốn giết ta nhiều không đếm hết, ta làm sao ngại có thêm một mình ngươi...

Trong tay cầm gậy sắt năm thước, vẻ mặt Lâm Nhất thoải mái, làm gì còn có dáng vẻ linh lực bị ngăn cản nữa! Thu Thái Doanh cách đó không xa thấy vậy thì thoáng ngẩn người ra, gương mặt tái nhợt bỗng thẹn thùng. Trong giọng nói của đối phương có chút giễu cợt, nàng tự biết mình khó có thể may mắn tránh khỏi!

Trong con ngươi lóe lên sự tức giận, Vệ Tòng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ trong mắt ngươi Yến Khởi, Lãnh Thúy là người lương thiện sao? Ha ha! Trong tiên đạo có dễ dàng với thế hệ sau! Trở thành ngụy quân tử, không ngại làm tiểu người!

Y ngừng lại quan sát, tiếp theo lại xem thường lắc đầu.

- Khí cơ không nhanh, pháp lực khó nối tiếp lại cầm một cây gậy sắt ngay cả pháp khí còn không bằng đã muốn phô trương thanh thế. Lâm Nhất, có thể ngươi có bản lĩnh bảo vệ được mạng nhỏ, nhưng tất cả phải do ta tới định đoạt!

Vệ Tòng chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt tự tin, trong giọng nói có chút trêu đùa. Hắn còn nói với ẩn ý:

- Ngươi là một người biết...

- Bất luận là tiểu nhân hèn hạ hay ngụy quân tử làm bộ làm tịch chẳng qua là hạng người bẩn thỉu tự cho mình là đúng! Vệ Tòng, ngươi ngay cả chút đạo hạnh quan trọng như vậy cũng không có, lại có gan liều mạng vì Trịnh Nguyên sao?

Lâm Nhất là một người hiểu biết, nhưng lời của hắn càng chói tai hơn.

Đột nhiên nghe được tên Trịnh Nguyên những lời nói chọc thẳng vào tim, giống như bị người chạm phải vảy ngược, vẻ mặt Vệ Tòng cứng đờ, trong mắt mơ hồ hiện ra tơ máu. Ban đầu y muốn hành hạ tên tiểu tử trước mắt một lúc, trút ra lửa giận khó có thể kìm nén, nhưng giờ đã không chú ý nhiều nữa. Toàn thân y có khí thế phát ra mạnh mẽ, giống như gió cuốn trên đất bằng, bên trong sơn động ảm đạm có thể thấy được sương mù màu đen cuộn lên từng đợt, hơi lạnh tràn ra như muốn nuốt hết tất cả. Hắn há miệng phun ra một đường kiếm quang, tiếng hét phẫn nộ vang lên...

- Trả mạng cho tôn nhi của ta...

Sát cơ nồng đậm khiến cho người ta kinh sợ. Thu Thái Doanh liếc nhìn suối đen và do dự, cuối cùng vẫn vội vàng trốn sang một bên.

- Trịnh Nguyên là tôn nhi của ngươi sao?

Lâm Nhất chợt sửng sốt nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, vảy giáp màu vàng lập tức che phủ toàn thân thậm chí hai gò má. Hai tay hắn nắm chặt gậy sắt, lực lượng mạnh mẽ từ long đan trong cơ thể liên tục tràn ra. Hai hàng lông mày dựng ngược, con ngươi chớp động ánh sáng màu đỏ, hắn bỗng nhiên vung mạnh gậy sắt “vù” một tiếng rồi xông lên nghênh đón.

- Ầm...

Bóng gậy màu đen va chạm cùng kiếm quang, bên trong sơn động vang lên tiếng động giống như tiếng sấm đánh xuống. Trong ánh sáng chói mắt, phi kiếm bị dập bay ra ngoài, Vệ Tòng lắc lư, ánh mắt kinh ngạc. Lâm Nhất lùi lại mấy chục bước, lúc này mới vất vả đứng vững được. Hắn lắc cánh tay tê dại, lại nắm chặt gậy sắt và thản nhiên nhếch miệng.

Thu Thái Doanh đứng ngoài quan sát thấy thế thì kinh hãi không thôi. Vệ Tòng kia hẳn là cao thủ Kim Đan hậu kỳ. Lâm Nhất là tu sĩ Kim Đan không thể nghi ngờ, vừa rồi còn bị phong tỏa linh lực. Nhưng sau khi hai người giao đấu Vệ Tòng đáng lẽ đã chiếm thượng phong, mà hắn chỉ dựa vào một cây gậy sắt cũng không hề thua.

Chăm chú nhìn cây gậy sắt ngăm đen kia, Thu Thái Doanh tầm than thở. Nàng chợt bừng tỉnh, trong lòng nàng cảm thấy cay đắng. Lâm Nhất đúng là làm khó cho ngươi dụng tâm lương khổ! Giây phút đó, nếu như mình không dừng phi kiếm lại, sợ sẽ phải đối mặt với cái chết!

Bớt sát tâm có thêm một đường sống. Một ý niệm thì sống, một ý niệm lại chết cũng chỉ có vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.