Vô Tiên

Chương 309: Chương 309: Mưa xuân như khói (2)




Mị nhãn của phụ nhân chứa xuân ý, cử chỉ ngả ngớn đùa giỡn với Lâm Nhất.

Lâm Nhất thì nhìn ngọn đèn dầu, ánh lên gợn sóng lăn tăn trên mặt sông. Một tầng mưa phùn sương mù nhộn nhạo ở trong nước dưới thuyền, trong tai truyền tới tiếng đàn sáo, còn có tiếng mềm giọng nỉ non khiến người ta như lạc vào một thế giới khác.

- Két!

Cửa phòng phía sau mở ra, Lâm Nhất thu hồi tầm mắt mơ màng từ trong bóng đêm lại.

- Công tử mau vào với Như Yên cô nương đi, hì hì! Có nhu cầu gì cứ phân phó một tiếng là được! Chỉ có điều mười lượng bạc chỉ có thể nói một chút thôi đó!

Một tay phụ nhân đẩy Lâm Nhất vào trong cửa phòng, lại đưa tay đóng cửa lại, sau đó lắc mông cười hì hì rời đi.

Lâm Nhất có chút lúng túng đứng trong phòng, chẳng biết tại sao, trong lòng có chút hoảng loạn.

Phòng trước mắt không lớn, trang trí tinh mỹ, xác thực là khuê phòng của nữ nhi, chóp mũi của Lâm Nhất ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt.

Không tiện càn rỡ nhìn loạn, lại thấy chao đèn bằng vải lụa lóe lên một cái, một thân ảnh thanh tú mảnh mai ngồi một mình trên một băng ghế, đối mặt với cửa sổ cảnh lâm thủy.

Cửa sổ mở ra, có thể thấy được xa xa đèn trên thuyền chài lóe lên, một trận gió thoảng qua, mái tóc bay bay theo gió.

- Mời khách quan ngồi! Trên bàn có nước trà, xin tự nhiên!

Giọng nói của cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại như chim hót nơi thâm cốc, thanh uyển linh hoạt.

Bên cạnh Lâm Nhất có một cái bàn tròn, bên trên đặt khay trà cùng điểm tâm. Lúc trước những lời nghĩ sẵn nhưng giờ nước đến chân, trong chốc lát hắn lại không biết mở miệng thế nào, đơn giản giản đi tới trước bàn ngồi xuống, cười khổ nhíu mày.

Bên trong phòng trong khoảng thời gian ngắn yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi, hai người đều không nói lời nào, chỉ có tiếng mưa rơi xào xạc ở bên ngoài khoang thuyền, chợt vang chợt ngừng.

- Khách quan, tĩnh tọa không nói như vậy, làm sao phải cất công tới đây? Như Yên thổi một khúc để đáp tạ vậy!

Nữ tử vẫn đứng đưa lưng về phía Lâm Nhất, trong tay giơ ngọc tiêu lên nhẹ nhàng bắt đầu thổi.

Tiếng tiêu như khóc như kể, lập tức lan tỏa trong phòng, khi thì như gió mát từ từ thổi, khi thì như sơn tuyền dâng lên; bỗng nhiên như trăng sáng không còn âm thanh, bỗng nhiên lại như tiếng sóng lớn cuộn trào. Tiếng tiêu vù vù vù, mang theo ý lạnh lẽo tĩnh u, một loại tình cảm cô tịch khó tả, chậm rãi nói hết trong tiếng tiêu, êm tai nhẹ vang.

Lâm Nhất nghe được thì ngây dại.

Lúc này tựa như hồng trần cuồn cuộn mà đến, gào thét mà đi. Trong thiên địa chỉ có ánh trăng sáng mỏng, tiếng suối róc rách, có gió mát phất qua mặt làm lòng người được buông lỏng, tâm thần hòa một thể với tiếng tiêu này, hóa thân với thiên địa vạn vật. Hắn không nhìn thấy mình nữa, hắn chính là gió mát này, hắn chính là trăng sáng này, hắn với thiên địa tuy hai mà một.

Tiếng tiêu nức nở mà trầm thấp, dư âm lượn lờ không dứt vấn vương...

Lâm Nhất khẽ kêu một cái, nhìn thân ảnh yểu điệu phía trước cửa sổ, nói:

- Tại hạ không hiểu âm luật, nhưng cũng biết khúc này quá mức tuyệt mỹ! Một khúc qua đi, các loại hồng trần như gió thoảng qua, kỳ cảnh cũng u ám, kỳ cảnh cũng oán thán!

Thân ảnh của nữ tử như pho tượng hơi động, khẽ than một tiếng, nói:

- Khúc này tên là “Hồng trần”. Khúc ở người không quay lại, không hổ ngọc danh! Aiz..., đa tạ khách quan!

Lâm Nhất đứng dậy đi tới trước cửa, chần chờ một chút, dừng bước. Tuy là lần đầu đi tới chỗ như vậy, hắn cũng biết là người ta muốn tiễn khách. Nhưng Hàm Sinh đã phó thác, không thể không làm.

- Khách quan đi nhé, Như Yên không tiễn!

Nữ tử ngồi yên không động, sau đó có một tiếng than nhẹ như có như không, có sự cô tịch vô biên tràn ngập cả gian phòng khiến tâm tư của Lâm Nhất trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.