Vô Tiên

Chương 707: Chương 707: Nắm chắc chưa định (2)




- Đây không phải Kỳ Nhi sao! Bên muội chuẩn bị như thế nào rồi?

Một âm thanh ôn hòa vang lên.

Thu Thải Doanh vội xoay người lại, khom người nói:

- Bái kiến sư bá!

Người tới là một nam tử trung niên mặc đạo bào màu xanh, trên khuôn mặt trắng nõn giữ lại ba chòm râu ngắn, thân thể cao to, cả người ngược lại cũng có vẻ phong thần tuấn tú. Chỉ là ánh mắt người này lấp loé không yên, làm cho người ta cảm giác tâm cơ khó lường, khó có thể tiếp cận.

- Không nhọc Tiển Phong sư huynh lo lắng!

Lan Kỳ Nhi vẫn khôngxoay người, còn viễn vọng Huyền Thiên Phong.

Thấy thần sắc của sư phụ trở nên lãnh đạm, Thu Thải Doanh lặng lẽ tránh qua một bên, không dám nhiều lời.

Nam tử này chính là đệ tử của trưởng lão Huyền Thiên Môn Dư Hành Tử, tên Tiển Phong, tu vi đã là Trúc Cơ hậu kỳ. Hắn ưa thích vị sư muội này lâu rồi, nhưng đối phương hờ hửng không để ý, tuy mọi cách lấy lòng, lại không có kết quả.

Tiển Phong sớm có dự liệu Lan Kỳ Nhi sẽ lãnh đạm, vì vậy không để ý lắm cười cười, đến gần hai bước nói:

- Nghe trưởng bối nhắc qua, trong Huyền Thiên Tiên Cảnh nguy cơ trùng trùng! Thân là sư huynh, ta có thể nào không bận tâm an nguy của Kỳ Nhi sư muội chứ?

Lan Kỳ Nhi cau mày, dưới chân nhẹ nhàng di động một bước, cũng không quay đầu lại lạnh giọng nói:

- Ngươi không phải thân nhân, cũng không phải trưởng bối, vì thế không được gọi nhũ danh của ta! Xin sư huynh tự trọng!

Tiển Phong thoáng run lên, không khỏi cười khổ nói:

- Vậy ta gọi muội là Lan Kỳ Nhi sư muội đi?

Thấy đối phương không lên tiếng, hắn vuốt râu ngắn, ánh mắt nhìn về phía Truyền Tống Trận cách đó không xa, cười ha ha nói:

- Sư muội! Hôm nay là tháng ngày náo nhiệt a, các tiên môn trong Đại Hạ tề tụ đến nơi này, Huyền Thiên Môn ta cũng tinh anh ra hết. Nguyện hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh không phụ ta kỳ vọng, nguyện hai người chúng ta không uổng chuyến này!

Nói tới chỗ này, Tiển Phong đánh giá trước sau một chút, đường mòn phía sau, thỉnh thoảng xuất hiện đồng môn và đệ tử vãn bối, đều tự giác tránh qua một bên.

Ánh mắt hắn rơi ở trên người giai nhân bên cạnh, tư thái thướt tha, mái tóc như mây bay nhẹ, hai gò má trắng như ngọc lóe lên ánh sáng lộng lẫy mê người; mũi ngọc vểnh cao, môi anh đào đóng chặt, giống như một người ngọc hoàn mỹ không một tì vết.

Tiển Phong không khỏi ưỡn thẳng thân thể, âm thầm hít một hơi. Một tia hoa mai kéo tới, hắn có chút thất hồn lạc phách. Nếu được giai nhân như vậy làm bạn, song túc song phi, có thể nói là giai ngẫu thiên thành, thần tiên quyến lữ a!

Thấy Tiển Phong sư bá hồn bất thủ xá, Thu Thải Doanh ở một bên khẽ cắn răng, tâm có oán thầm, nhưng không dám làm quá.

- Thải Doanh, theo ta đi dạo bốn phía một chút.

Lan Kỳ Nhi đúng lúc kêu gọi, làm cho Thu Thải Doanh vui vẻ đáp một tiếng. Hai thầy trò một trước một sau, đi về phía Truyền Tống Trận.

Tiển Phong có chút mất thể diện, nhìn về phía bóng lưng giai nhân phẫn nộ thầm hừ một tiếng. Nhận thấy được động tĩnh phía sau, hắn lưu luyến thu hồi ánh mắt, quay người lại.

- Sư phụ!

Trên đường mòn xuất hiện một lão giả mặc đạo bào, thần sắc trầm tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Người tu đạo, không nên vì một nữ tử mà canh cánh trong lòng.

Tiển Phong không dám làm càn, trong thần sắc lộ ra mấy phần lúng túng, cung kính đáp:

- Vâng!

Lão giả như nhìn ra tâm tư của đồ đệ, hừ một tiếng nói:

- Tu vi của ngươi từ lâu đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, nếu không phải tâm niệm không kiên, đạo tâm bất ổn, thì đã sớm đột phá Kim Đan kỳ!

Tiển Phong lại cúi đầu đáp một tiếng, lão giả hừ một tiếng, ngửa đầu viễn vọng Huyền Thiên Phong, ánh mắt âm trầm, thâm thúy mà khó dò. Giây lát sau, giống như ám chỉ, lại giống như phân phó cái gì, hắn chậm rãi mở miệng nói:

- Sau khi tiến vào Huyền Thiên Tiên Cảnh, tao ngộ việc không rõ, không được nhiều chuyện, giữ mạng làm đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.