Vô Tiên

Chương 1000: Chương 1000: Nặng nề qua đời (1)




Đi tới trong Quy Linh Cốc, một trận gió mát biến mất, hiện ra thân hình của Lâm Nhất.

Đây là một chỗ sơn cốc yên lặng, phía xa là Đan Đỉnh Phong của Đan Nguyên tông, trước mặt hắn chính là một vách núi đá cao vút.

Một người đi qua thời tiết trời đông giá rét nơi phàm tục, đi tới Quy Linh Cốc có cảnh xuân dạt dào, vẻ mặt Lâm Nhất lại càng thêm nghiêm trọng. Quan sát khắp nơi một lúc, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng biết mình không tìm nhầm chỗ, hắn nhảy lên cao mấy trăm trượng, đi tới trước cửa động được mây mù che giấu. Khi thần thức mạnh mẽ vượt qua một tầng cấm chế, tình hình trong động khiến cho trong lòng hắn trầm xuống.

Lâm Nhất nhíu mày, tiện tay kéo cấm chế ngăn cản ra, thân hình lóe lên đã tiến vào sơn động.

Nơi này chính là chỗ năm đó Lâm Nhất được Nhược Thủy tiên sinh cứu lên, sau đó chữa thương, cũng là một chỗ tu luyện bí mật của Nhược Thủy tiên sinh, người bên ngoài sẽ không biết được. Sở dĩ hắn nghĩ đến sơn động này vì khi ở huyện Tế, Linh Giám từng nhắc tới chuyện ba sư đồ bọn họ gặp phải năm đó, khiến hắn có thêm một phần suy đoán.

Linh Giám từng nói qua, sau khi ba sư đồ bọn họ rời khỏi Đan Nguyên tông, đi tới cần Quy Linh Cốc thì bị người của Hắc Sơn tông ngăn cản. Sư phụ Nhược Thủy chân nhân bị phi kiếm của Công Dã Bình gây thương tích, bất đắc dĩ một mình bỏ chạy, hơn mười trong năm không thấy hình bóng, không rõ sống chết ra sao. Chỗ này rất bí ẩn, lại cách nơi xảy ra chuyện không xa, có thể là một nơi để người bị trọng thương tới. Mà khi Lâm Nhất bước vào sơn động, hắn vẫn nhịn không được thở dài một tiếng.

Ngồi ngay ngắn bên trong động đúng là một khô thi thể. Cơ thể còn chưa khô quắt, quần áo cũng chưa mục nát, rõ ràng còn có vài phần thần thái của Nhược Thủy, đây không phải là bản thân ông ta sao?

Nhược Thủy tiên sinh tao nhã, lòng dạ rộng rãi, bản tính lương thiện lại thích sống như nơi phong cảnh tự nhiên. Đây là một người rời xa quê hương cũ, tránh xa những nơi huyên náo, chỉ cầu đạo, vì theo học sư phụ tốt, là người chí tình trong đạo. Một quân tử trong đạo, đức độ, duy nhất chỉ thích nước chảy, lợi ích vạn vật đều không tranh, nhưng vẫn tránh không được một lần tai bay vạ gió. Bây giờ, ở nơi hoang vắng này lại chỉ còn là một đống xương khô. Cả đời ông cầu sống, chẳng qua chỉ cần trong lòng có chút tự tại mà thôi, lại rơi vào một kết quả như vậy, đây là sao chứ?

Có thể thấy được, vạn vật không lấy đức làm cơ thể, chỉ xem xét thời thế; giỏi xét lợi hại, có tranh lại có không tranh.

Lâm Nhất chậm rãi cúi người, trịnh trọng thi lễ, quan sát di hài của Nhược Thủy tiên sinh.

Có lẽ là sơn động được trận pháp bảo vệ, lại thêm nơi này đủ linh khí nên thi thể vẫn chưa thối nát. Vết thương trên ngực cho thấy đây là một kiếm trí mạng! Có thể hiểu được, bản thân Nhược Thủy tiên sinh am hiểu đan đạo, y đạo, nhất định là bị thương quá nặng nên không thể tự cứu mình, lúc này mới bỏ mình đạo tiêu.

Công Dã Bình! Nợ cũ trước kia vốn không định tính toán, nhưng thêm món nợ mới này, ta sẽ không cho phép ngươi quá mức ung dung tự tại!

Trong lòng buồn bực lại sinh ra tức giận, Lâm Nhất bỗng nhiên nhớ tới vẻ mặt Công Dã Bình kèm theo nụ cười quỷ dị kia. Mặt hắn chợt lạnh, khẽ thì thào tự nói:

- Nhược Thủy tiên sinh, ngài có ơn cứu mạng ta, Lâm Nhất ta nhất định sẽ đích thân báo thù cho ngài!

Thấy túi Càn Khôn còn ở trên thi thể, sau khi do dự một lát, Lâm Nhất vẫn lấy nó qua. Hắn lặng lẽ nhìn qua ngọc giản, lò luyện đan, dược thảo, lại bỏ nó trở lại.

Nhìn trái nhìn phải, Lâm Nhất lui về phía sau vài bước, lấy ra thanh phi kiếm đâm về phía vách đá. Hắn đào ra một tảng đá lớn để che kín sơn động, lại tiện tay ném ra vài miếng ngọc bội bày cấm chế. Cứ như vậy, sơn động chia ra làm hai. Một nửa đã trở thành mộ của Nhược Thủy tiên sinh.

Xem cả một mặt vách đá làm bia mộ, Lâm Nhất khắc một hàng chữ phía trên... Mộ của Nhược Thủy chân nhân - Ngụy tiên sinh – tên húy là Đạt Nhân. Sau đó, thần sắc hắn nặng nề, sửa sang lại áo bào và cung kính bái lạy một cái. Hắn trước sau vẫn gọi Nhược Thủy chân nhân là tiên sinh, lại giống như trước đây kính trọng Tô tiên sinh vậy, hành lễ đệ tử, trong đáy vẫn tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.