Một đạo tinh quang vội vã đã đi xa, lại ba đạo tinh quang từ bên kia vội vàng mà đến.
Lâm Nhất mới thu hồi tinh thuyền của Tống Huyền Tử để lại, ba đạo tinh quang kia đã tới gần đến mấy ngoài trăm dặm. Hắn ra vẻ không nhìn thấy, thân hình nhoáng lên một cái liền trôi đi.
Chẳng qua là giây lát, tình hình chung quanh đột nhiên biến đổi.
Lâm Nhất đã đến bên cạnh tinh thuyền ngồi bên nhóm người trong giới, nhưng lại không thể không ngừng quay đầu lại nhìn chung quanh. Hai hàng lông mày của hắn hơi nhướng lên, thần sắc sợ hãi.
Ba đạo lưu tinh từ xa tới gần, cũng không tiếp tục đi phía trước, mà là từng cái chậm lại. Đó là ba cái tinh thuyền, đều dài hơn mười trượng, vẫn bao phủ quan hoa của pháp lực cùng lưu chuyển không ngừng, rất có khí thế.
Hết thảy đột nhiên xuất hiện, cũng không phải là vẻn vẹn nơi này!
Cách xa ba, bốn mươi trượng, ba chiếc tinh thuyền thoáng ổn định thế tới, liền đột nhiên từ trong nối đuôi nhau bay ra từng đạo bóng người, giữa giây lát đã vây quanh phương tinh không chỗ Lâm Nhất. Một đám tu sĩ kia khoảng hơn trăm người, đều có tu vi của Hợp Thể hậu kỳ viên mãn trở lên, cũng thần sắc bất thiện...
Đoàn người trong giới bên trong tinh thuyền sớm đã thấy rõ động tĩnh bên ngoài. Trong kinh hoảng, Dư Hằng Tử và mấy Hợp Thể tu sĩ cũng không dám nghĩ là may mắn, vội vàng lần lượt chạy vội ra.
Gần trăm người tu sĩ đó, rất tùy ý làm thành cái vòng tròn kích cỡ hơn mười dặm. Khí thế mạnh mẽ cùng theo tràn ngập tinh không, làm người ta nghẹt thở khó nhịn!
Giữa không hiểu, dị biến nảy sinh bất ngờ, bốn phía bị vây, đường đi đoạn tuyệt. Đoàn người trong giới đã trở thành chuồng thú bị nhốt.
- Lâm lão đệ! Người tới là ai, muốn gì...?
Dư Hằng Tử tiếp cận tới gần Lâm Nhất, lặng lẽ truyền âm hỏi. Thủy Hàn Tử, Nguyệt Huyền Tử, Thành Nguyên Tử, Thiên Trường Tử và Hình Nhạc Tử đều không dám lộ ra, từng người hoảng hốt chung quanh. Đám Luyện Hư tu sĩ Thuần Vu Phong, Hạ Nữ dứt khoát núp trong tinh thuyền chỉ cầu yên ổn nhất thời.
Nghe được động tĩnh, Lâm Nhất quay đầu liếc mắt một cái. Sáu vị đồng đạo của Hợp Thể canh giữ hai bên trái phải, đều là bộ dáng thành thật. Hắn hướng về phía Dư Hằng Tử trong đó lắc lắc đầu, vẫn chưa truyền âm, mà nhẹ giọng trả lời:
- Có trời mới biết...
Thấy trong lời nói này lộ ra bất đắc dĩ, Dư Hằng Tử thở dài theo:
- Dọc theo con đường này, thật đúng là không được yên tĩnh...
Lâm Nhất chuyển hướng nhìn bốn phía, thần sắc không thay đổi, nhưng lại âm thầm trong lòng căng lên. Nào chỉ là không được yên tĩnh, quả thực khiến người ta không biết theo ai. Tuy nói đã từng ở ngoại giới xông xáo qua một thời gian, cũng tự cho là đã có một phen kiến thức. Ngày hôm nay mới biết được, đó bất quá là Vụ Lý Khán Hoa thôi!
- Vì sao lại có đông đảo cao thủ như thế... Còn có tiên nhân...
Dư Hằng Tử lại kinh ngạc thốt lên một tiếng như hậu tri hậu giác vậy. Mấy người khác đồng thời có điều phát hiện, không kìm nổi từng người một hai mặt nhìn nhau. Gần trăm tu sĩ vây chung quanh kia, mặc dù tướng mạo thần sắc khác nhau, lại không có chỗ nào không phải là cao thủ của tiên đạo. Trong đó tiên nhân tiền bối của Phạm Thiên cảnh có khoảng mười bảy, mười tám vị...
Đúng lúc này, có người cười nói:
- Ha ha! Ta còn tưởng rằng gặp được một nhóm yêu nhân...
Nghe tiếng, đám người Lâm Nhất và Dư Hằng Tử giương mắt nhìn về nơi xa.
Mười mấy tu sĩ đã tới bên ngoài gần nghìn trượng, bấy giờ mới dừng lại cũng tản ra hai bên. Người dẫn đầu họ chính là một nam tử tướng mạo còn trẻ, tiếp tục cười nói ra:
- Bọn ngươi không cần kinh hoảng, như thật báo lai lịch và tục danh, Tư Không Nghiệp ta tự có phán xét!
Nam nhân tự xưng Tư Không Nghiệp kia chẳng qua là bộ dáng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, cũng đã là tu vi của Phạm Thiên tiên nhân trung kỳ. Cái đầu của hắn không cao không thấp, mặc áo bào bó sát thân mình, dưới hàm không râu, lông mày thanh mục, trong thần sắc hơi có vẻ căng thẳng lại mang theo vài phần tùy ý tiêu sái. Hơn mười vị tu sĩ hai bên người hắn đều là cảnh giới của tiên nhân sơ kỳ.
Lập tức gặp được nhiều tiên nhân tiền bối như thế, nhóm người trong giới cũng không dám tự tiện lên tiếng. Mặc dù là Dư Hằng Tử, Thành Nguyên Tử cùng đám người Thiên Trường Tử trầm ổn lão luyện, cũng đều có vẻ mờ mịt luống cuống.
Tư Không? Chẳng lẽ đối phương đến từ Thiên Khôi tiên vực của giới ngoại...
Lâm Nhất quan sát nam tử kia, đồng dạng nhớ kĩ không chừng. Đây là đầu hẹn gặp nam tử trẻ tuổi có tu vi như mình, mà tu vi lẫn nhau lại khó có thể như thường ngày mà nói. Đối phương nếu thật sự đến từ chính Thiên Khôi tiên vực, có thể hữu kinh vô hiểm tránh đi một cuộc phiền toái.
Chỉ có điều, so với sự cường đại của giới ngoại, sự nhỏ yếu trong giới dĩ nhiên đã định, cần gì phải vì thế tự xem nhẹ mình chứ!
Lâm Nhất quay đầu nhìn trái phải, có sáu đôi mắt nhìn mình chằm chằm. Hai vai của hắn hơi dựng ngược lên, âm thầm lắc đầu, ngược lại bước đi đạp không đi về phía trước, không kiêu ngạo không siểm nịnh giơ tay lên, nói với tên Tư Không Nghiệp:
- Hoành Thiên Lâm Nhất, thay chư vị đồng đạo trong giới ta bái kiến các vị tiền bối và đạo hữu...
Hắn nói xong, từ từ dừng lại, hắn lấy ra khối giới bài được Dư Hằng Tử tặng cho đưa tới nhẹ nhàng. Đám người Dư Hằng Tử không dám thất lễ, từng người đi theo xa xa chắp tay làm lễ chào hỏi.
Một khối ngọc bài lớn chừng bàn tay xẹt qua mấy trăm trượng xa trong tinh không u ám, ung dung bay đến trước mặt người tuổi trẻ kia. Đối phương nhận lấy, ánh mắt thoáng nhìn liền thuận tay ném trả lại, lắc đầu cười nói:
- Xa xa nhìn thấy được tình hình chỗ này, ta còn tưởng rằng có yêu nhân tác loạn, nhưng không ngờ lại là tiểu bối trong giới muốn đi tới tiên cảnh, ha ha...
Khó trách nhóm người Tư Không Nghiệp này khí thế hung hung như thế, không ngờ lại xem tu sĩ trong giới là người trong Yêu tộc. Có thể nhìn thấy một cách dễ dàng, Yêu Vương Giam Dần trong tiên vực họa hại không nhẹ. Lâm Nhất thu hồi giới bài, âm thầm thở phào, lại nghe đối phương hỏi: