Vô Tiên

Chương 284: Chương 284: Nghịch chuyển (1)




- Ta muốn giết ngươi, ai cũng không thể cứu được!

Lâm Nhất lạnh lẽo nói.

Nhìn thảm trạng của Sài Mộc Thác, Sài Bất Hồ Nhi nghe tiếng cả kinh. Hắn vội nhìn lại, chỉ thấy đại cung trong tay người ngoại tộc kia, như cũ có hơn mười mũi tên, mang theo hơi lạnh thấu xương, nhắm thẳng vào mình.

Người này tay chân nhanh chóng, bình sinh ít thấy, dường như mũi tên mọc ở trên tay, vĩnh viễn bắn không hết. Sau một khắc, thảm trạng của Sài Mộc Thác sẽ rơi vào trên người mình?

- Tất cả dừng tay...

Sài Bất Hồ Nhi hồi hộp khó nén, không thể kiềm được, bị ép phát ra gầm rú thê lương.

- Không, ngươi không thể giết ta! Ta bồi tội cho ngươi, dê bò, tuấn mã, vàng bạc châu báu, mỹ nữ, cái gì cũng được. Ngươi muốn cái gì ta cho cái đó, chỉ là ngươi không thể giết ta! Nếu ta chết rồi, Sài Thứ gia và Tát Đạt gia sẽ thành thù địch, sau này trên thảo nguyên, sẽ không bao giờ yên bình nữa!

Sài Bất Hồ Nhi đã sợ đến khuôn mặt vặn vẹo, mồ hôi lạnh tràn trề, ở trên ngựa gấp đến độ xua tay, liên tục lên tiếng xin khoan dung. Hắn rất sợ mũi tên sắc bén xuyên ngực, ai cũng không muốn biến thành thịt nát a!

- Hừ! Cùng lắm thì ta ở lại thảo nguyên không đi là được. Ba ngàn nhân mã này của ngươi, chỉ sợ còn chưa đủ ta giết tới mấy ngày. Nam nhi của Sài Thứ gia đều chết sạch, ân oán của ngươi và Tát Đạt gia không phải sẽ chấm dứt sao?

Lâm Nhất hời hợt nói, nhưng Sài Bất Hồ Nhi lại cả kinh hét lớn:

- Phải, a, không phải...

Chỉ nháy mắt liền trọng thương trăm người, những hán tử kai bị phế vai phải, đã không xách nổi đao, cũng không kéo nổi cung, trước mắt không khác người chết. Nếu người ngoại tộc kia thật không đi, ở trên thảo nguyên còn không phải có thêm một ma quỷ. Sài Thứ gia ta, dù có nhiều người hơn nữa, cũng không chịu nổi giết chóc như vậy! Người này tuổi còn trẻ, vì sao ác độc như vậy!

Sài Bất Hồ Nhi nóng ruột, tàn nhẫn tát mình một bạt tai, hắn mang theo dáng dấp đáng thương cầu khẩn:

- Ngươi ngàn vạn lần không thể làm như vậy! Trời cao cũng có đức hiếu sinh, ngươi đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng chắp nhặt tiểu nhân như ta. Ta mang người rút đi còn không được sao? Bãi chăn nuôi này của Tát Đạt gia, ta chắc chắn sẽ không lại chia sẻ nửa phần. Thảo nguyên vĩnh hằng làm chứng, Sài Bất Hồ Nhi ta tuyệt đối không vi phạm thệ ngôn của mình!

Lâm Nhất lộ vẻ cân nhắc, người này không giết được. Bằng không thì vừa rồi đối phương đã biến thành thi thể.

Chính như Sài Bất Hồ Nhi nói, nếu thật sự giết hắn, Sài Thứ gia và Tát Đạt gia sẽ kết tử thù không chết không thôi. Mà ba ngàn nhân mã trước mắt, thực sự rối loạn lên, không thể nghi ngờ lại là một trường hạo kiếp. Lâm Nhất hắn còn muốn đông hành, không thể vì việc này mà trì hoãn, cũng không thể thật sự đi giết sạch người Sài Thứ gia.

Huống hồ đã giúp bộ lạc Tát Đạt rất nhiều, chẳng lẽ còn muốn cơm đưa nước rót! Có chừng có mực, tốt quá hoá dở!

- Nếu như ngươi tuân theo thệ ngôn, ta sẽ buông tha ngươi lần này. Tự thu xếp ổn thoả đi!

Lâm Nhất nói xong, liếc nhìn đối phương một cái. Sau đó hắn nhìn về phía Chân Nguyên Tử cách đó không xa, gật đầu ra hiệu, liền cầm đại cung, nhặt lên vài lọ tên, xoay người rời đi.

Sài Bất Hồ Nhi thở ra một hơi, ánh mắt hắn âm trầm nhìn bóng lưng của Lâm Nhất, âm thầm gắt một cái, lúc này mới sai người khiêng tộc nhân thụ thương trở lại.

Có lẽ Sài Bất Hồ Nhi thật sự sợ Lâm Nhất, hay vì thệ ước vừa rồi, nên cũng không lâu lắm, bộ lạc Sài Thứ đều buông đao thương xuống, chậm rãi thối lui.

...

- Tiểu tử, ngươi lại để cho lão đạo làm không công một hồi, hừ!

Chân Nguyên Tử đuổi tới Lâm Nhất, trong lời nói tất cả đều là oán giận, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười.

Chân Nguyên Tử nói, để trong lòng Lâm Nhất hơi ấm áp. Ở chỗ này, là không ai giết được hắn. Nhưng lão đạo ở trong lúc nguy cấp hiển lộ chân tình, khiến cho lòng phòng bị của hắn triệt để hạ xuống.

Phần nhân tình này, Lâm Nhất hắn nhớ kỹ.

- Tiểu tử ngươi sát phạt quả đoán, nhưng không giết bừa. Lưu lại Sài Bất Hồ Nhi đúng là sáng suốt. Bất quá hơn trăm chiến sĩ dũng mãnh, trong nháy mắt ngã ở dưới tay ngươi, làm lão đạo ta cũng mặc cảm a!

Chân Nguyên Tử lo lắng tan hết, trong lòng ung dung, ở một bên chậm rãi nói.

Lâm Nhất không khỏi ngừng chân, hắn nhìn Chân Nguyên Tử nói:

- Đạo trưởng, có chuyện nói thẳng là được, cớ gì trêu đùa tiểu tử ta? Lâm Nhất ta còn chưa tệ đến mức như đạo trưởng suy nghĩ!

Chân Nguyên Tử cũng dừng bước, trên mặt mang theo ý cười cân nhắc, nhưng ngữ khí trịnh trọng hơn rất nhiều:

- Tiểu tử, ta biết ngươi không dễ gạt gẫm. Có câu nhân sinh trong mười thì có tám chín sự tình không như ý. Có lão đạo sĩ ta ở một bên ồn ào, phu xe ngươi liền thấy đủ a!

Đây là một lão đạo thiện giải nhân ý! Hắn là sợ mình vì việc vừa rồi mà trong lòng mang theo khúc mắc, oán hận việc không đâu, nên cố ý trấn an.

Lâm Nhất nhướng mày, hắn cười nhìn Chân Nguyên Tử, khẽ khom người nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.