Vô Tiên

Chương 1680: Chương 1680: Ngoài giết chóc (1)




Tay cầm một thanh đao gãy, hòa cùng một đám binh sĩ dũng mãnh không sợ chết, trong tiếng hò hét nghĩa vô phản cố lao về phía chiến trường.

Lâm Nhất chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày thế này! Khi hắn theo ba người Lý Đại Đầu lao ra được xa mấy trăm trượng, tất cả mưa máu gió tanh trở nên rất chân thật!

Thỉnh thoảng có người bị tên lạc bắn trúng, bị búa tròn bổ bay, bị Hổ Tuấn đánh bay, tiếng kêu thảm thiêt, tiếng thú gầm gừ, còn có những tiết rít khó hiểu liên tiếp vang lên! Mấy trăm hán tử của Khiêu Đãng doanh giống như rơi vào trong dòng nước xiết, đều cố gắng giãy dụa vật lộn.

Lý Đại Đầu vung búa tròn, lách trái né phải, chuyên tìm khe hở để lao về phía trước. Trước mặt là một con Hổ Tuấn cao lớn, binh sĩ bên trên tay cầm một thanh mã đao dài hơn thước lao đến. Hắn căn bản không thể ngăn cản, mà linh hoạt nhào lăn né sang bên, còn lớn hơn quát bảo phía sau, không được chống đỡ, chỉ né tránh thôi.

Người và thiết kỵ va chạm, chỉ có một kết cục, đó chính là chết! Lý Đại Đầu không hổ là lão quân ngũ từng trải sa trường, trong dũng mãnh lại không mất đi cơ trí. Bên trong cuồng lưu sinh tử này, ai có thể sống đến cuối cùng mới là người thắng cuối cùng!

Theo sát phía sau Lý Đại Đầu, Hồ Hiên khổ sở tránh khỏi đao phong đoạt mệnh.

Tư Vũ muốn né nhưng lại không kịp, con Hổ Tuấn đã đến trước mặt nhanh như điện chớp, theo đó một đạo hàn quang quét ngang. Trong kinh sợ, hắn cắn răng huy động cương đao trong tay để nghênh đón, lại cảm thấy gáy cứng lại, không ngờ bị người ta xách lên ném sang bên. Trong lúc vội vã, hắn kinh hô:

- Kể Điếc.

Nghe tiếng, Lý Đại Đầu và Hồ Hiên vội vàng quay đầu lại, đều kinh ngạc không thôi. Cứu tính mạng của Tư Vũ không ngờ là Triệu Điếc bệnh nặng mới khỏi và gầy yếu kia. Mà chỉ trong chớp mắt, bản thân hắn bị Hổ Tuấn đâm cho bay ra ngoài.

- Ài! Con mẹ nó, không có bản sự thì đừng có cậy mạnh, chết cũng đáng.

Lý Đại Đầu thở dài xong, không quên mắng một câu, lại đột nhiên nhảy dựng lên quát:

- Mau theo lão tử.

Hắn giống như một con báo săn hung mãnh mà xảo quyệt, dẫn theo hai vị huynh đệ ở phía sau tránh né hết lần hung hiểm này tới lần hung hiểm khác trên hoang nguyên. Trong mắt hắn, Triệu Điếc kia bị Hổ Tuấn hất bay, chắc chắn là chết rồi!

Sau khi Lâm Nhất cứu Tư Vũ, cũng không ngờ Hổ Tuấn này lại nhanh mạnh khó đỡ tới vậy! Vừa không chú ý, hắn liền giống như một cái cọc gỗ bị hất bay ra xa mấy chục trượng mới bùm một tiếng ngã xuống đất, lại chật vật lăn lộn mấy vòng lúc này mới ngừng được thế đi.

Hổ Tuấn hung mãnh quá! Cú va chạm này sợ là không chỉ vạn cân lực đạo! Lâm Nhất thở hổn hển mấy hơi, ngực vẫn tứng tức, cả người đau nhức không thôi! May mà một thân xương đồng da sắt vẫn có phòng bị, nếu không lần này thật sự là khó mà chịu được!

Phát giác máu dưới thân trơn ướt, Lâm Nhất dùng đao chống xuống đất, từ giữa hai cỗ thi thế không đầu dứng lên. Hắn vừa muốn lao lên trước thì lại ngẩn ra. Mấy binh sĩ không để ý tới sự giày xéo của thiết kỵ, đang vội vàng thu hoạch thủ cấp của người chết rồi treo bên hông.

Từ lúc bị đánh bay ngã xuống đất, cho tới lúc Lâm Nhất đứng lên tất cả đều chỉ trong nháy mắt. Mà hắn còn chưa kịp kinh ngạc trước cảnh cắt thủ cấp đầy tàn khốc thì con Hổ Tuấn hung hãn đó đã thừa cơ ép tới. Tráng hán tay cầm trường đao cưỡi bên trên một thân giáp sắt, mũ sắt, chỉ để hở mỗi đôi mắt, hung quang chớp động.

Có thể là thấy người bị đánh bay vẫn không chết, kỵ sĩ của Xích Tang đó cũng có chút bất ngờ. Trường đao của hắn chỉ xéo, người mượn thế chạy chồm của chiến mã, vô tình lao về phía tiểu binh đang đứng trong vũng máu kia!

Một người một ngựa thế tới hung mãnh, Lâm Nhất muốn tránh sang bên. Mà xung quanh gót sắt ù ù, khiến người ta không có chỗ để đi. Vừa ra chiến trận, hắn thật sự không thể tự nhiên như Lý Đại Đầu. Hắn thầm hạ quyết tâm, cánh tay rung lên, kéo đao gãy dài năm thước vội vàng nhảy lên.

Trong nháy mắt, Lâm Nhất lại nghênh đón thiết kỵ đang chạy như điên mà đến. Khi đối phương vung đao, thân hình hắn đột nhiên lách sang, thuận tay bổ ra một đạo hàn quang nhanh như điện thiểm. Chỉ nghe xoạt một tiếng, cổ Hổ Tuấn và thắt lưng của tráng hán phun ra một vòi máu, sau khi vẫn lao về phía trước hơn mười trượng mới ầm ầm ngã quỵ. Mà bản thân hắn thì lại tả xung hữu đột chạy về phía xa xa.

- Ha ha! Kể Điếc, ngươi con mẹ nó đúng là mạng lớn thật, còn dám đối trận với Hổ Tuấn.

Ba người Lý Đại Đầu đã xuyên thấu chiến trận Hổ Tuấn, đang dừng lại thở gấp. Chợt thấy Lâm Nhất mang theo máu tanh đầy người chạy tới, hắn có chút kinh ngạc trợn trừng mắt lên, lập tức lại mừng rỡ cười ha ha. Tư Vũ và Hồ Hiên cũng thầm hô may mắn, tình cảm thân thiết thật sự rất khó nói thành lời. Về phần một người một ngựa đó có phải là chết trong tay Triệu Điếc hay không thì không ai thấy rõ.

Lâm Nhất gật đầu chào hỏi ba huynh đệ, quay lại nhìn chung quanh. Khiêu Đãng doanh còn lại hai ba trăm người, cùng với mấy ngàn binh sĩ của các doanh khác tụ lại với nhau, tình hình hơi có chút hỗn loạn. Mà ở Phía trước vài ba dặm, đại quân của Ô Kiền đã quấn lấy phương trận của Xích Tang. Mà Hổ Tuấn thiết kỵ của hai bên địch ta lại ở trong sơn cốc không ngừng du chiến.

Thấy tình hình này, Lâm Nhất hỏi:

- Đại chiến đang găng, chúng ta sao lại ngừng lại ở đây.

Theo hắn, giành chiến thắng rồi thì nên sớm thu binh, ít nhất thì cũng không đến nỗi để chết nhiều người! Trong bất tri bất giác đã nghiêng về phía Ô Kiền.

- Ha ha! Kể Điếc, ngươi không biết đấy thôi! Công thành xông trận không cần chúng ta, bằng không các huynh đệ chẳng còn được mấy người sống! Có điều, Hổ Tuấn thiết kỵ e là sẽ thừa nước đục thả câu.

Lý Đại Đầu phân trần. Trong quân có các doanh tiên phong, xông trận, được trang bị giáp nặng, cường nỏ, Khiêu Đãng doanh không thể sánh bằng. Mà mấy ngàn hán tử trước mắt này đều là hạng người bưu hãn, có thể thể tấn công bất ngờ, đánh lén và tiếp ứng.

Bên trong một mảng sơn cốc lớn như vậy, địch ta vẫn đánh nhau kịch liệt không ngừng. Sau khi Xích Tang thiết kỵ xung phong thất bại, quay đầu lại đánh tới mấy nghìn người của Khiêu Đãng doanh.

- Người Xích Tang lại giết về rồi.

Có người kinh hô một tiếng, mấy nghìn người lập tức đại loạn. Tư Vũ quay đầu muốn chạy, lại bị Lý Đại Đầu tóm lại, lớn tiếng mắng:

- Thằng chó này, dưới sự đuổi giết của kỵ binh, không ai thoát được đâu!

- Trường thương, hậu thuẫn kết trận, khiêu đãng tập kích quấy rối chặn giết.

Theo một tiếng ra lệnh của thượng quan, xung quanh lại là một mảng rối ren. Hồ Hiên oán hận nhổ một ngụm nước bọt, nói:

- Vì sao cứ phải là chúng ta đối trận với Hổ Tuấn? Con mẹ nó, rốt cuộc là ai đang chặn giết ai.

Hai mắt Lý Đại Đầu trừng lên, quát:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.