- Nơi này là Xích Sơn, còn lò đan cực lớn kia là do Viễn Cổ Tiên Gia để lại, gọi là Minh Đỉnh..
Trên sườn núi gạt ra một đoàn tu sĩ, có người ngồi, có người đứng, nhưng cũng không một ai dám tự tiến bước lên phía trước. Ở bên ngoài chừng mười trượng, có một người ngồi xếp bằng ngay ngắn, đưa lưng về phía này. Người kia quả thật chính là nhân vật danh chấn nhất thời kia.
- Thần thức dò xét thấy cấm chế vô cùng dày đặc, không cách nào xuyên qua. Chúng ta nên làm gì tiếp theo bây giờ...?
Năm đại tiên môn tụ tập lại một chỗ, một nhóm người đứng vây lại bàn bạc. Thấy Ninh Viễn bày ra dáng vẻ xin chỉ điểm, Hoa Trần Tử khá là đắc ý nói:
- Tiến đến dùng bí quyết, ngăn cản trên đỉnh lô...
Mọi người đều cảm thấy mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, ngoại trừ Lâm Nhất đã xâm nhập vào sâu bên trong cấm pháp ra thì nơi đó còn có một chiếc lò đan cực lớn. Từ nơi này nhìn lại quả thật không biết là hắn đang dở trò gì. Ninh Viễn hỏi:
- Xin đạo hữu nói rõ hơn...
- Hắc hắc! Như nước vô hình, có lúc đục nhưng rồi sẽ lại trong. Điều này không cần nói cũng hiểu...
Hoa Trần Tử bày ra bộ dạng cao thâm mạt trắc.
Ninh Viễn bất đắc dĩ, đành phải cười khổ, vuốt râu. Dọc theo con đường này, hắn ta xem như đã lĩnh giáo được bản lĩnh của vị cô nương này. Vốn dĩ còn muốn thám thính thêm vài điều, ai ngờ không những chẳng thu hoạch được gì, trái lại còn bị đối phương thăm dò được dụng ý của mình. Một cô nương quái dị, láu lỉnh như vậy, quả thật khiến người ta đau đầu.
Nhìn thoáng qua dáng người ngồi yên tĩnh bên cạnh lò đàn đăng kia, Ninh Viễn lại quay đầu quan sát bốn phía, như có điều suy nghĩ. Nhóm người bọn hắn phải hao tốn mấy phen công phu mới có thể đi xuyên qua hoang mạc. Nhưng trước mắt lại bị Xích Sơn chặn đường. Đệ tử các các đại tiên môn đều bị chặn chân ở chỗ này. Lại không ngờ được, đã có người đi trước một bước, sớm đến nơi này rồi. Vậy thì chín vị tiền bối đã đi đâu rồi? Bởi vì có phương pháp thông hành nơi này, nên các đệ tử của các đại tiên môn cũng không phải là không biết gì.
Thấy đám người Hoa Trần Tử có động tĩnh, Ninh Viễn khẽ lắc đầu, chủ động rời đi. Hắn ta quay trở lại chỗ đám đồng môn của mình, sau khi cẩn thận nhắc nhở nhau thì cả đám người đồng loạt xếp bằng ngồi xuống. Còn không quên ngẩng đầu, ngưng thần dò xét phù văn trên lò đan. Ở trong Tiên Cảnh, nơi có hung hiểm cũng sẽ là nơi có cơ duyên...
Nửa canh giờ sau, trên dải đất bằng chứa lò đan, ở bên bờ cấm chế, đệ tử của chín đại tiên môn đã dần dần xếp thành từng hàng ngồi ngay ngắn. Mà đúng vào lúc này, cách bọn hắn chừng trăm trượng, rốt cuộc người nọ cũng đã chậm rãi đứng dậy.
Hoa Trần Tử bị các sư huynh đệ đồng môn vây quanh. Tuy nói mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại không ngừng chửi bới. Tuy là có cấm chế ngăn cản, nhưng cách nhau một khoảng gần như vậy, chẳng lẽ tiểu tử kia cũng không nghe được truyền âm của nàng? Đây không phải là cố tình giả vờ câm điếc thì là gì?
Phía trước có biến. Hoa Trần Tử và mọi người nháo nhác nhìn lại. Chỉ thấy Lâm Nhất vừa mới đứng yên được một lát, đã lập tức phất ống tay áo, thi triển ra một chuỗi pháp quyết. Trong nháy mắt kia, phù văn khảm trên lò đan cũng lóe lên, bỗng nhiên hóa thành một đường hỏa diễm xích sắc, bất ngờ tấn công đến. Sống đục hừng hực quét ngang đến, khiến cho mọi người đều có cảm giác hít thở không thông.
Gặp phải tình hình này, tất cả đám người vây xem đều cảm thấy bàng hoàng. Lại thấy, Lâm Nhất hời hợt phất hai ống tay áo, đoàn hỏa diễm kia thoáng chốc dừng lại rồi hóa thành một Xích Diễm Giao Long vô cùng sống động, điên cuồng xoay tròn chung quanh lò đan, khí thế cường đại phô bày, quét ra bốn phía.
Mọi người chợt cảm thấy bất an. Người nào người nấy đồng loạt đứng dậy, kinh ngạc sợ hãi không thôi.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, Giao Long đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn một đoàn xích diễm cực lớn xoáy lên không trung. Trong quá trình đó, lò đan màu tím cũng chớp động hào quang, còn tản ra mùi đan dược thơm nức, hết sức kỳ dị...
- Ở trong lò đan kia, nhất định có tiên đan...
Không biết là người nào nghẹn họng hô lên một tiếng, lập tức khiến cho quần chúng kích động. Vốn dĩ lò đan kia là do Tiên Nhân viễn cổ để lại, nếu như thật sự có để lại mấy hạt tiên đan thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Tiên đan đó! Đây là cơ duyên cực lớn, há có thể để cho một người dễ dàng đoạt lấy...
- A...
Tình thế cứ vậy mà trở nên hỗn loạn. Chợt một tiếng kêu gào thê thảm vang lên, kịp đánh thức mọi người. Đó là một vị đệ tử Thiên Hành Môn, bởi vì khó nén được sự kích động của mình mà đã tiến lên trước vài bước, nhưng lại vô tình phát động cấm chế. Kẻ kia còn chưa kịp ứng biến thì đã bị kéo đến gần lò đan, chỉ thoáng chốc đã bị xích diễm nuốt chửng, thân thể bị thiêu rụi sạch sẽ.
Chung quanh lập tức trở nên yên tĩnh. Mọi người đều giật mình, đứng yên tại chỗ. Cũng không quên lưu ý từng nhất cử nhất động của Lâm Nhất.
Đứng trước mắt bao nhiêu người, Lâm Nhất hồn nhiên không biết tình hình sau lưng. Hơn thế nữa, lúc này hắn còn duỗi tay, liên tục cách không điểm từng cái. Chỉ nghe “phanh...” một tiếng, giống như là báo hiệu đan sắp ra lò. Hỏa diễm đột nhiên mãnh liệt nổ tung, nhanh chóng hóa thành một mảnh hào quang xích sắc bao trùm bốn phương tám hướng. Mà lò đan cũng dần dần khôi phục lại nguyên trạng. Tiếng động lớn nhất thời san bằng những điểm dị thường trên dải đất bằng, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Chỉ trong tích tắc, hào quang xích sắc cũng biến mất vô tung. Một hành lang rộng chừng ba thước, cao hơn một trượng thoắt ẩn thoắt hiện trải rộng ra. Đây là thông đạo đi xuyên qua dải núi này. Nó lồ lộ hiện rõ, căn bản là không thể giấu giếm được ánh mắt của mọi người ở đây. Có người kinh hỉ nói:
- Cấm chế đã phá, con đường này có thể đi rồi...
Đệ tử của tất cả các nhà đều lại loạn cả lên. Mấy dáng người lóe lên vọt lên trước một bước.
Chỉ là trong nháy mắt kia, từng âm thanh lạnh lẽo chợt cất lên.
- Kẻ nào tiến lên trước một bước, chết!
Giọng nói kia giống như lôi trì. Những dáng người kia lập tức đình chỉ bước chân. Cùng lúc đó, trên dải đất bằng giữa sườn núi, cái người vừa mới mở miệng nói chuyện kia đột nhiên chậm rãi quay người lại, thần sắc lạnh lùng, không giận mà uy.
Trong lúc mọi người ngạc nhiên, Hoa Trần Tử cũng từ bộ dạng kinh ngạc, chuyển sang nhếch mép cười nhạt. Nàng thầm nghĩ, thật sự là uy phong cực đại đấy! Nhưng mà, sau tiếng quát kia, không một ai dám bước quá giới hạn. Tiếng xấu của tên tiểu tử này lại tiếp tục truyền xa rồi.
Ở trong đám người của Đạo Tề môn, Cổ Tác sắc mặt đen thui, dáng vẻ buồn bực. Dù cho là mấy sư đệ đồng môn của đang đứng bất động ngay trước hành lang thì hắn ta cũng rất do dự, ánh mắt thoáng trở nên âm trầm...
Bên chỗ đặt chân của Thần Châu môn, Ninh Viễn đưa tay vuốt ve chòm râu xanh của mình, dáng vẻ mờ mịt.
Ở một góc trên dải đất bằng, đám tu sĩ Bách An môn tụ tập lại một chỗ. Bọn hắn không dám quên lời dạy bảo của môn chủ Bách Lý Xuyên. Các đệ tử đều không được phép gây chuyện thị phi. Mới vừa rồi, cũng không có một ai cả gan tham gia nào náo nhiệt. Mà ở trong đó, đám người Minh Tâm, Quyên Tử và Lộ Nhi thì lại đang sánh vai với Lâm Nhất để ngăn chặn kẻ địch. Dù sao bọn hắn cũng đã từng quen biết, tại thời điểm này cũng không thể đứng bên cạnh khoanh tay đứng nhìn được.
- Phù nguy, trợ khốn chính là nghĩa! Liều mình giúp người chính là đức! Không sợ chín đại cao nhân hóa thần, trực diện giao phong với Văn Bạch Tử tiền bối chính là dũng! Một tiếng quát lui thiên hạ đồng đạo, chính là uy! Còn chưa biết, tình nằm ở chỗ nào...