Ngay cả Lâm Nhất cũng từ trong trạng thái cuối cùng cảm thấy kinh hỉ và ấm áp. So với dáng vẻ trầm tĩnh tự nhiên thường ngày của hắn, thì hiện tại có chút thất thố. Hắn không chỉ là sát thần cuồng bạo, vương giả bá đạo mà còn là một người đàn ông! Còn nữa, hắn mượn nhờ tinh huyết bên trong trâm gài tóc dẫn đường, đến mới tìm đến đây...
Lâm Nhất ổn định thân hình, dáng vẻ thì vẫn đang hoảng hốt không thôi.
Lúc trước, Lâm Nhất điên cuồng đánh đến, nhưng không thấy bóng dáng của Vũ Tử đâu. Mà nhìn tình hình chung quanh, lập tức khiến hắn tỉnh ngộ. Khu vực táng tinh nhìn thì có vẻ thần bí khó lường, nhưng cũng chỉ là một phiến hư không mà thôi. Hiện tại, hắn đặt mình ở chỗ này, tạm thời không phải lo ngại đến an nguy, chỉ cần tìm được đường ra là có thể biến nguy thành an.
Nhưng mà Vũ Tử đã đi đâu rồi!
Dưới sự dò xét của thần thức và thị lực của Huyễn Đồng tử, hắn khó mà tìm kiếm được bóng dáng kia. Trong lúc lo lắng, Lâm Nhất chợt bộc phát tu vi. Mà trong lúc nhất thời, hắn vô tình tế ra chiếc trâm gài tóc đầu rồng trên đầu...
Nơi gió thổi đến, chính là vị trí của mây.
- Nếu như biết được bên trong khu vực táng tinh này còn có càn không khác thì chúng ta đã không bị đám súc sinh kia dồn ép đến mức quẫn bách như vậy. Người ở đâu, đường ở đó, ha ha...
Nhìn thấy Vũ Tử bình yên vô sự, rốt cuộc Lâm Nhất mới yên lòng được. Hắn bất chợt nở nụ cười, giọng điệu khó nén được sự sung sướng và nhẹ nhõm. Trong lúc nói chuyện, hắn cũng không quên điều động huyễn động từ nhìn về phía xa!
Người ở đâu, đường ở đó! Mà ở trong bóng đêm triền miên, gặp lại người quen, con đường dưới chân, giống như đã thay đổi! Giống như hiểu được điều gì đó, hoặc là vì một lý do nào đó khác, Vũ Tử cũng lặng lẽ thở phào một hơi. Sau đó lại không nhịn được mà xấu hổ áy náy lên tiếng:
- Nhất thời khinh thường gây ra sai lầm lớn, đều là lỗi của Vũ Tử!
Nghe tiếng, Lâm Nhất nhìn vào dáng người lượn lờ ở cách đó không xa, ánh mắt đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Chỉ là dáng vẻ của hắn chợt hiện ra một tia đắng chát. Hắn khẽ lắc đầu, ôn hòa trấn an người kia:
- Cả hai đều có lỗi, ngươi cũng không cần quá để bụng!
Nói đến đây, hắn lại đột nhiên thay đổi giọng điệu, có chút cảm khái mà nói:
- Ai mà không từng mắc lỗi! Bỏ qua hết mới là tốt...
Bên má Vũ Tử thoáng hiện lên lúm đồng tiền, nhưng mà nàng lại giống như có điều suy nghĩ. Sai lầm, và bỏ qua, cái này nên giải thích thế nào đây?
Lâm Nhất cẩn thận xem xét Vũ Tử một phen, sau đó lại lắc mạnh cánh tay phải. “Rắc rắc phần phật” một tiếng, bầu trời đêm lập tức bị xé ra một khe hở dài. Còn chưa kịp điều tra ra được gì thì khe hở kia đã biến mất, hắn bất đắc dĩ bĩu môi, tcarm thán:
- Cũng không biết nơi quỷ dị này thông đến đâu, ta và ngươi chỉ có thể lần mò đi về phía trước...
Hắn đứng yên ở đó không hề động đậy, bày ra dáng vẻ trưng cầu ý kiến.
Vũ Tử vội vàng vứt hết những suy nghĩ lộn xộn trong lòng đi, gật đầu đồng ý. Mà ánh mắt nàng lại vô tình lướt qua gương mặt của Lâm Nhất, suy nghĩ một chút lại trịnh trọng nói:
- Ta sẽ theo sát bên cạnh...
Lâm Nhất im lặng cười cười, cũng không lên tiếng nữa. Sau khi thoáng nhìn đối phương thật sâu, hắn liền quay người tiến vào bóng đêm.
Vũ Tử bình tĩnh lại tinh thần, sau đó cũng bồng bềnh theo chân. Đối mặt với đường đi khó lường, nàng vậy mà không hề chần chừ, cũng không bối rối. Có lẽ, chỉ cần nhìn chằm chằm vào bóng lưng phía trước, thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy an tâm. Lan Kỳ Nhi trước đó, liệu cũng có cùng hắn trải qua những chuyện này...
Bóng tối vô biên, hư không có đạo. Hai người dựa vào pháp lực tu vi để hộ thể, một trước một sau lướt qua bóng đêm. Cả hai luôn duy trì khoảng cách rất đều, khoảng thầm năm trượng, phối hợp khá là ăn ý.
Chỉ sau thời gian một nén nhang, Lâm Nhất đột nhiên dừng bước. Vũ Tử bước lên trước, đứng sóng vai với hắn.
Lâm Nhất cũng không đợi Vũ Tử hỏi thăm, đã đưa tay chỉ về phía trước, lên tiếng giải thích:
- Trước mặt ba mươi dặm, có một người chết!
Vũ Tử quay đầu ngưng thần nhìn lại, lúc này mới mơ hồ nhìn thấy một dáng người chìm trong bóng tối. Nếu như không lưu ý, thật sự là khó mà phát hiện ra được. Xét theo tình hình này, hẳn là người của Yêu tộc đã rơi vào phiến hư không này rồi. Người kia vẫn đang ôm chân ngồi ở một chỗ nhìn quanh, rõ ràng là tình trạng cũng rất giống như nàng.
- Một vị Tiên Nhân Yêu tộc, rõ ràng là còn sống mà...
Vũ Tử cảm thấy khó hiểu.
Lâm Nhất nhíu mày, chẳng biết từ lúc nào Kim Long kiếm đã xuất hiện trong tay hắn. Chỉ nghe hắn nói:
- Yêu Vương chính thức sau khi trải qua khổ tư thì còn có vài phần nhân tính! Mà đám súc sinh kia chẳng qua là mượn hiệu dụng của Tẩy tiên trì nên mới có thể tấn thăng tu vi...
Vũ Tử giật mình! Hắn mở miệng gọi kẻ kia là súc sinh, đương nhiên là đã động sát tâm. Sau khi hắn ra ay, đó đương nhiên sẽ trở thành một người chết!
- Đợi một lát!
Vũ Tử vừa mới lên tiếng thì người bên cạnh nàng đã biến mất không thấy đâu nữa. Nàng lại đảo mắt nhìn về phía xa, thần sắc bối rối.
Ở cách đó ba mươi dặm, tên Yêu Tiên kia vẫn còn đang mờ mịt dò xét chung quanh thì đã bị một đạo kim quang bổ làm hai nửa.
Đây không phải là lần đầu tiên Vũ Tử nhìn thấy Lâm Nhất giết người, nhưng vẫn cảm thấy bàng hoàng. Tuổi của hắn có lẽ cũng chỉ tương tự nàng, nhưng lại giết người vô cùng thành thạo. Những người bình thường vốn dĩ hợp lại cũng không phải là kẻ địch của hắn. Hơn nữa người kia còn là tam tu nhất thể, và sở hữu rất nhiều loại thần thông, trong lúc nhất thời hắn gần như đã không còn đối thủ!
Một người như vậy, đợi thêm một đoạn thời gian nữa, sẽ không còn ai có thể kìm hãm được hắn. Mà hắn cũng không phải là cái dạng sa chân bẩn thỉu không ngửi nổi như lúc trước, trái lại còn hữu dũng hữu mưu... Trưởng bối La gia xem ra đã nhìn sai rồi! Lúc nàng đưa họa trục trở về, có lẽ phải giải thích một phen...
Vũ Tử không nhịn được mà lại suy nghĩ vẫn vơ một phen, nhưng rất nhanh, nàng lại giật nảy! Lâm Nhất hiện thân ở phía xa, cũng không trở về phía này mà lại đằng đằng sát khí đuổi đến chỗ khác, còn quát lớn:
- Hổ lông vàng, đứng lại cho ta...