Vô Tiên

Chương 69: Chương 69: Người quen cũ gặp nạn (1)




Gần đây Cừu Quý có chút đen đủi.

Cừu Quý leo lên đầu tường Lý quả phụ còn chưa sờ được tóc gáy của nàng đã bị người trong thôn nhìn thấy, bị đánh hai đây mới chạy thoát được. Tuy nhiên, điều làm cho hắn đau lòng nhất là chạy mất một cái giày. Đây chính là cái giày hắn mới trộm được, đi có hai ngày thôi đấy.

Thấy cháu gái của ông lão mặt sẹo ở đầu thôn không người chăm sóc, Cừu Quý lại nảy ra ý định. Nếu như lừa nàng bán cho thanh lâu, không ngừng có thể thu được năm lượng bạc! Nào ngờ hắn tốn hai xu mua kẹo, dùng hết sức lực mới lừa tiểu nha đầu đi tới đầu thôn lại có thể gặp phải nhị cữu của nha đầu.

Nghe nói, nửa năm trước nhị cữu này mới tới một lần, vừa vặn bị Cừu Quý gặp phải. Cũng may hắn tự nhận thông minh cơ trí, sớm bỏ chạy. Tuy nhiên thật sự mất hai đồng như vậy, còn không bằng mua hai cái bánh lấp bụng!

Theo nghĩ như vậy, Cừu Quý chợt cảm thấy bụng nóng lên khó chịu. Nương ơi! Hơn nửa ngày nước gạo cũng không dính răng, chết đói gia gia rồi. Trong miệng hắn lẩm bẩm và xiết chặt đai lưng, đôi mắt hình tam giác chớp chớp đầy vẻ không cam lòng lẫn kiêng kỵ, lén nhìn trộm ba người cách đó không xa.

Ba người này trông đều dữ tợn, hẳn là tổ tông của những kẻ lòng dạ ác độc. Chỉ vừa ở gần bọn họ một chút cũng làm cho người ta có cảm giác không thở nổi.

Ai bảo mình đen đủi! Chạy thật xa còn không phải là sợ nhị cữu của nha đầu kia đuổi theo sao? Không ngờ nửa đường gặp phải mấy vị này, không nói hai lời đã rút đao ra chém.

Không hề có vương pháp gì cả!

Cũng may đầu óc Cừu Quý tinh ranh! Dập đầu tới rách da đầu, gì mà trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ kêu than chờ ăn, nước mắt cùng nước mũi giàn dụa nói nhiều lần.

Mấy người này vẫn bị mình lừa qua được. Nghĩ đến đây, Cừu Quý âm thầm đắc ý.

Tuy nhiên mấy tên cướp này bảo hắn nhập bọn, Cừu Quý mới biết được mình tiến vào ổ sói. Hắn không cam lòng hơn, lập tức cũng đã nghĩ thoáng rồi. Sau này mình cũng tính là có người trên cao chống đỡ.

Sau này mình lại leo đầu tường nhà quả phụ, mẹ nó, tới lúc đó xem ai dám đánh ta, gia gia đã có người chống đỡ rồi! Có lẽ Lý quả phụ sẽ mở cửa phòng mời mình vào cũng nên!

Nghĩ đến đây, Cừu Quý trước mắt hiện ra dáng người đầy quyến rũ của Lý quả phụ. Hì hì! Tưởng tượng thấy cảm giác hai tay đàn hồi là nước miếng của hắn đã chảy dài rồi.

- Ôi u...!

Cừu Quý hít sâu một hơi, che quai hàm.

- Đừng có lên tiếng!

Một nam tử mặt đen ở cách đó mấy trượng, trợn trừng đôi mắt như mắt trâu, mắng.

Cừu Quý bị vẻ mặt hung ác của đối phương dọa cho rụt cổ lại, trốn vào trong bụi cỏ và len lén nhe răng nhếch miệng.

Dưới má phải của Cừu Quý có mọc một cái nốt ruồi, phía trên có mấy sợi lông đen, bình thường không có việc gì, hắn lại thích dùng tay vuốt.

Trong học đường, lão già dạy học đều thích vuốt chòm râu. Cừu Quý tự nhận mình cũng là người có kiến thức. Vừa rồi hắn chỉ lo nghĩ tới quả phụ, không biết sao lại dùng sức, kết quả trong tay không thấy đầy đặn đàn hồi đâu, chỉ có bứt đứt một sợi râu.

Cừu Quý không khỏi thầm mắng một tiếng, không muốn mất lông đen trong tay lại lặng lẽ gài lên cổ và liếc nhìn ba tổ tông kia.

Trong tay ba nam tử kia cầm cương đao, giống như ba con mèo trong đêm trốn ở trong rừng cây không xa con đường. Nam tử dẫn đầu tên là Trịnh Đại, mặt đen mắt trâu, tính tình nóng nảy. Cừu Quý sợ nhất là hắn.

Còn có hai người nữa, người vừa kêu là Hầu tử, một người khác tên là Đại Nhãn. Người cũng như tên, người gầy gò giống như khỉ dĩ nhiên chính là Hầu tử, tính tình gian xảo thích phóng túng. Người có đôi mắt hoa đào làm cho Cừu Quý cũng không dám nhìn chính là Đại Nhãn. Mắt của Đại Nhãn rất lớn, giống như quỷ treo cổ vậy, lòng trắng nhiều, lòng đen ít, lúc nói chuyện lộ ra âm khí khiến người ta muốn rùng mình.

Nghe Trịnh Đại nói, bọn họ vốn là người của trại Hắc Phong, bây giờ tách ra làm một mình. Kết nhóm cùng ba người này làm Cừu Quý chỉ muốn khóc. Bây giờ hắn mới biết được, mình trước kia so sánh cùng bọn họ lương thiện tới mức nào.

- Thần tài tới cửa...

Ở trong bụi cỏ Cừu Quý đang than trách mình số khổ, đột nhiên nghe được giọng nói của Hầu Tử, toàn thân hắn run lên lại muốn chạy, lại muốn chui vào trong đất.

Đang lúc hoảng loạn liền thấy một bóng dáng đi tới bên cạnh mình. Cừu Quý còn chưa kịp phản ứng đã bị hai bàn tay bóp lấy cổ.

Cừu Quý ngẩng đầu nhìn lên, vội la lên:

- A... Khụ khụ... Dừng tay đi đại ca!

- Mẹ nó, mày muốn chạy à?

Giọng nói của Trịnh Đại thâm thầm, lạnh lùng.

- Không... Không phải, huynh đệ làm sao dám! Không phải là đang tìm người tới sao?

Cừu Quý đảo tròng mát, cúi đầu lấy ra một tảng đá và giơ lên cao, cười với vẻ lấy lòng nói.

- Hừ...!

Trịnh Đại thả Cừu Quý ra, đôi mắt trâu khát máu nhìn chằm chằm vào đầu đường.

...

Một chiếc xe ngựa bám đầy bụi xuất hiện ở trước mắt mấy người.

Tiểu nhị đánh xe hoàn toàn không cảm giác được nguy cơ đang rình rập bên ven đường. Ngồi bên trong xe là một đôi phu thê trẻ tuổi. Nam mặc trang phục màu trắng với dáng vẻ thư sinh. Trong lòng nữ tử còn ôm một đứa trẻ chưa đầy một tuổi.

- Phu quân! Trời tối là có thể về đến nhà sao?

Phu nhân trẻ tuổi vỗ nhẹ vào đứa trẻ đang ngủ say trong lòng, khẽ nói với nam tử.

Hai mắt nam tử đầy yêu thương, dịu dàng nói:

- Đoạn đường trăm dặm đã đi hơn nửa, trước khi trời tối sẽ tới Thiên Bình. Phu nhân cứ yên tâm đi!

- Ừ! Phu quân nói đúng!

Gương mặt trắng mịn tuyệt đẹp của phu nhân ngước lên mỉm cười nói với nam tử kia.

Một tiếng ngựa hí đột nhiên vang lên, xe ngựa chợt ngừng lại. Bên trong xe, phu thê hai người trong kinh hoảng, vội vàng bảo vệ đứa trẻ. Trước xe truyền đến tiếng la của tiểu nhị đánh xe:

- Thiếu chưởng quỹ, có cướp đường!

- Phu quân...!

Phụ nhân hoảng sợ kéo lại cánh tay của nam tử kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.