Vô Tiên

Chương 1963: Chương 1963: Người tới không tốt (2)




Hai vị khách đến đưa mắt nhìn nhau, lại lẳng lặng quan sát nữ tử xinh đẹp kinh người này. Trong chốc lát, mỗi người tùy ý giơ tay lên nói:

- Hân hạnh được gặp mặt...

Trong đó Thủy Hàn Tử với vẻ mặt không tốt đặt câu hỏi:

- Ngươi chính là Môn chủ Cửu Châu môn? Vì sao không lấy thân phận của vãn bối chào...

Cửu Châu môn tự dưng bị sri nhục, vẻ mặt mọi người đều khác nhau. Có người vẻ mặt thâm trầm, có người cười lạnh ha ha, có người nghiến răng nghiến lợi bày ra tư thế muốn ra tay. Dáng vẻ huynh đệ Đồng gia cùng Thiên Lang lại thờ ơ, trong ánh mắt từng người lại có sát cơ điên cuồng phun ra.

Tiên Nô mặc trang phục màu trắng không dính bụi trần, gương mặt xinh đẹp càng tinh xảo giống như tượng băng ngọc tạc vậy. Đối mặt với sự khó dễ đột nhiên đến, nàng bĩnh tĩnh phong độ vẫn như trước. Phát hiện mọi người phía sau tức giận, nàng giơ bàn tay như ngọc lên, khẽ nói:

- Cửu Châu môn ta cường đại không thua bất kỳ một tiên môn nào ở trong giới. chúng ta cũng chưa từng xem nhẹ chính mình, hai vị đạo hữu cần gì phải ỷ mạnh hiếp yếu?

Trong lời nói này bông có kim. Tiên Nô nói là Cửu Châu môn biết bản thân mạnh mẽ, chưa từng nghĩ tới đi bắt nạt ai. Bây giờ hai ngươi tự kiêu, lại đến nhầm nơi. Hai bên đối xử ngang hàng là đương nhiên!

- Ha ha! Xem nhẹ chính mình, chung quy sống tốt hơn tự cao tự đại!

Nguyệt Huyền Tử cười khan một tiếng. Hắn nhìn xung quanh, không coi ai ra gì giễu cợt nói:

- Từ ngoài giới tìm tới mấy Hợp Thể giúp đỡ, liền muốn trở thành tiên môn Chí Tôn, đúng là sai lầm...

Thủy Hàn Tử phụ họa theo:

- Cửu Châu môn tự nhiên phá hỏng quy định trong giới...

Trong lúc hai người nói chuyện, trong đám người Cửu Châu môn có một tu sĩ béo mập vẫn mỉm cười. Thoáng thấy Tiên Nô nhíu mày, có lẽ có chút do dự, hắn đúng lúc lên tiếng nói:

- Hai vị cao nhân là đố kị thôi! Năm vị trưởng lão Hợp Thể đều là người hầu của sư đồ môn chủ, căn bản không có liên quan đến bất kỳ một tiên môn nào ngoài giới, sao tính là phá hỏng quy định của trong giới...

Phát hiện có người muốn tức giận, hắn quay đầu lại trốn, còn liên tục xua tay nói:

- Ái chà! Nơi đây không tới phiên một tiểu bối ta nói chuyện, có lỗi rồi!

Tiên Nô đã được Xuất Vân Tử nhắc nhở, liền hiểu được, suy đoán của sư phụ không sai, trong giới tuyệt đối không cho phép có tiên môn Chí Tôn độc quyền. Cửu Châu môn một ngọn núi nổi lên, chắc chắn sẽ gặp phải nhiều mặt kiêng kỵ. Nếu có người muốn làm khó dễ, các loại lý do đều sẽ theo nhau mà đến. Câu kết với tiên môn bên ngoài kết giới, không thể nghi ngờ chính một tội danh trong đó. Cũng may bạn lâu năm của sư phụ giả dối như hồ ly, chỉ một câu nói đã phá vỡ huyền cơ.

Thủy Hàn Tử vốn định nắm lấy người mập mạp kia mắng vài câu, nhưng đối phương căn bản không sủa bậy. Hắn ngược lại tức giận nói:

- Cao thủ Hợp Thể sẽ cam tâm tình nguyện trở thành nô bộc sao? Đúng là nực cười...

Hắn còn chưa nói dứt lời, đã chọc cho năm người ở đây nổi giận.

Đây là chuyện cười trong thiên hạ, nhưng hết lần này tới lần khác lại rơi vào trên đầu bọn lão tử, vậy thì thế nào? Đồng Lý cười dữ tợn, nói:

- Chúng ta cam tâm tình nguyện, ngươi quản được sao?

Hai huynh đệ hắn cùng với huynh đệ Thiên Lang đều đi về phía trước một bước. Năm người cùng chung mối thù, sát cơ nồng đậm lập tức bao phủ cả ngọn núi.

Vẻ mặt Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử sợ hãi, từng người lui ra phía sau một bước lại phải đạp vào không trung.

Tiên Nô lắc đầu, nói:

- Cửu Châu môn ta không muốn đối địch với trong giới...

Theo nàng ra hiệu, khí thế năm người phía sau mới giảm xuống một chút. Nàng lại nói tiếp:

- Tranh chấp như vậy, cần gì phải tự làm khổ mình như vậy chứ! Vẫn mong hai vị đạo nói rõ ý định đến đây, bản môn tự có tính toán! Nếu có người gây sự, mặc sức sỉ nhục thì tự gánh lấy hậu quả!

Cửu Châu môn trên dưới trước sau đang nhượng bộ, ẩn nhẫn, bây giờ đã đến mức không thể nhịn được nữa rồi. Lời nói của Tiên Nô tuy nhẹ nhàng, nhưng còn truyền khắp ngàn dặm. Trong sơn cốc trước đại điện, hơn một nghìn tu sĩ giận dữ, còn có người từ trong động phủ phía xa bay ra ngoài, dáng vẻ như lâm đại địch. Một cao nhân Hợp Thể đủ để diệt một tiên môn. Bây giờ lại tới hai người gây chuyện, không thể nhịn được!

Trong sơn cốc khắp nơi đều tràn ngập sát cơ, cả nhà Bách Lý Xuyên khó có thể may mắn tránh khỏi. Hắn vội vàng bày ra một đạo cấm chế che trở cho thê tử và hài tử, âm thầm than thở thời vận không đủ. Đắc tội cao nhân Hợp Thể, cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu gì! Chẳng lẽ còn phải quay về Hành Nguyệt Châu sao...

Đối mặt với tình hình như thế, hai vị cao nhân Hợp Thể hậu kỳ lại không có sợ hãi. Thủy Hàn Tử lấy ra một miếng ngọc giản truyền âm, phách lối ra hiệu nói:

- Các ngươi có dốc hết lực lượng cũng không giữ được hai người chúng ta. Cửu Châu môn có hành vi tội ác, chắc chắn sẽ bị các nhà trong giới biết được. Thử hỏi, khi bảy Tiên Vực lớn tụ tập lại thảo phạt, Cửu Châu môn có thể không ngăn cản được cơn giận đó không?

Nguyệt Huyền Tử giả vờ giơ tay ngăn cản, nói:

- Đạo hữu không nên nóng vội!

Hắn quay sang Tiên Nô, cười như không cười nói:

- Nếu tiểu bối này đã nói xong, lại nghe ta nói đã...

Trong đám người trước đại điện, Xuất Vân Tử gãi đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, vẻ mặt phẫn nộ lại có chút bất đắc dĩ. Người tới không tốt, hôm nay phiền toái rồi! Đánh nhau ngược lại đơn giản, nhưng sau đó sẽ có hậu hoạn không ngừng. Hai lão già này động tí lại lây ra bảy Tiên Vực lớn trong giới, khó tránh khỏi làm cho Tiên Nô ném chuột sợ vỡ bình. Nếu Cửu Châu môn muốn đặt chân ở trong giới, lại không thể gây thù hằn quá nhiều. May mà không làm môn chủ này, mình thật sự đã có dự đoán trước! Xem ra chỉ có Lâm huynh đệ ra mặt, đệ tử của ngươi bị người bắt nạt rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.