- Hừ! Một tiểu bối Luyện Khí kỳ mà thôi, mặc dù có độn thuật, cũng chỉ là một độn mấy chục dặm, phi kiếm chớp mắt có thể đến!
Niên Tù xem thường hừ một tiếng.
- Sư huynh nói rất có lý, nếu tiểu tử kia thật có bàng môn tà đạo, chúng ta ở chỗ này là làm lỡ công phu!
Nói xong Trịnh Nguyên đạp kiếm hồng bay lên, cùng Niên Tù tiếp tục đuổi theo.
Trong Tứ Tượng Kỳ Trận, Lâm Nhất thấy hai đạo kiếm hồng không còn bóng dáng, lúc này mới thở ra một hơi. Thầm nói, Niên Tù a Niên Tù, ta với ngươi gần đây không oán ngày xưa không thù, ngươi cần gì phải trợ Trụ vi ngược! Suy đoán “cao minh” như vậy, tuy nói là vô ý giúp ta một lần, bất quá ngươi cũng quá đề cao Lâm Nhất ta rồi!
Một mình tĩnh tọa ở trong trận pháp hai canh giờ, vẫn không thấy Trịnh Nguyên và Niên Tù trở về. Lâm Nhất thu hồi trận kỳ, nhưng đã dịch dung thành người khác. Cả người vẫn mặc hôi bào, nhưng tướng mạo là một trời một vực. Lúc này sắc mặt hắn hơi vàng, dưới hàm có chòm râu, tướng mạo như một tu sĩ trung niên phổ thông, ngay cả tu vi cũng thành Luyện Khí tầng bảy.
Đối với Huyễn Linh Thuật kỳ diệu, Lâm Nhất sớm có lĩnh giáo. Trước mắt không dịch dung, sợ là thật không thể hành tẩu ở trong Dục Thiên Cảnh.
...
Huyền Thiên Tiên Cảnh mở ra nửa tháng, trước một khu phế tích san sát, thỉnh thoảng có tu sĩ bay đến. Mà trên núi, trong phế tích có một cung điện vẫn tính hoàn hảo. Nơi này là Xích Minh Điện trong Dục Thiên Cảnh.
Vài đạo kiếm hồng lướt qua, trước cửa cung điện xuất hiện vài bóng người, chính là Huyền Thiên Môn Dư Hành Tử và mấy vị tu sĩ Kim Đan kỳ. Mấy người này dưới chân liên tục, trực tiếp tiến vào cửa điện. Giây lát sau, lại có mười mấy đạo kiếm quang từ trên không trung hạ xuống, người cầm đầu là Công Dã Bình, hắn không còn là ba người lúc trước, mà có hơn mười vị tu sĩ Kim Đan kỳ đi theo.
Trên phế tích bên ngoài cung điện, còn tụ tập một ít tu sĩ tu vi không cao, túm năm tụm ba tụ cùng một chỗ. Những người này nhất thời không dám tới phụ cận, từng người mang theo thần sắc kính nể, chỉ có thể nhìn những tiền bối kia lục tục đi vào cung điện. Như vậy sau một ngày, ngoài Xích Minh Điện đã không thấy được thân ảnh của tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Còn lại đông đảo tu sĩ Luyện Khí kỳ, lúc này mới đi về phía cửa điện.
Trong đám người, một tu sĩ trung niên cúi người, cẩn thận từng li từng tí theo mọi người đi vào cung điện. Người này chính là Lâm Nhất đã dịch dung. Hắn ở hôm qua đã tìm đến nơi này, nhưng trốn ở trong đoàn người không dám thò đầu ra. Trong những thân ảnh từ trên trời giáng xuống kia, không thiếu người quen thuộc, cũng may không ai lưu ý một tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường như thế.
Thân là tu sĩ Luyện Khí kỳ, lúc thi triển Huyễn Linh Thuật, có thể dễ dàng lừa gạt thần thức của tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Nhưng đối mặt tu sĩ Kim Đan kỳ, khó tránh khỏi sẽ lộ ra kẽ hở. Cái này cũng là nguyên do Lâm Nhất vẫn không dám khinh thường.
Cửa điện cao tới bốn năm trượng, tấm biển ghi ba chữ Xích Minh Điện to lớn mà không mất trang trọng! Hai cánh cửa đều do Tử Thạch tạo nên, trông cực kỳ trầm trọng.
Bộ dáng giống như người chưa từng va chạm xã hội, Lâm Nhất rụt đầu rụt đuôi nhìn từ trên xuống dưới. Chỉ là bước chân của hắn vô tình hay cố ý theo sát ở phía sau một tu sĩ mập mạp, dẫn tới người phía trước hơi không kiên nhẫn, không nhịn được châm chọc nói:
- Thời gian còn sớm, không bằng ngươi ngốc ở chỗ này nhìn cho thoả thích!
Tu sĩ mập mạp nói chuyện, tu vi bất quá tầng năm, nhưng tướng mạo trang nghiêm, đi lại rất có vài phần khí thế. Chỉ có thời khắc nói chuyện, sẹo lồi trên mặt co giật, khó giấu được vẻ xảo trá.
Lâm Nhất lúng túng cười cười, cũng không lên tiếng, dáng dấp rất hàm hậu, làm cho tu sĩ mập mạp càng xem thường hừ một tiếng.
Sau khi tiến vào cửa điện, Lâm Nhất không khỏi kinh ngạc trợn to hai mắt. Các tu sĩ Luyện Khí kỳ ở xung quanh cũng không kìm lòng được dừng bước, mang theo thần sắc kinh ngạc giương mắt nhìn lên.