Kết quả là, Đại Hạ tiên môn thành một mảng hỗn loạn, chỉ có Hắc Sơn tông và Huyền Thiên môn hai nhà hòa thuận, lộ ra có chút quái dị.
Khi chuyện Lâm Nhất bị nhốt truyền Chính Dương tông, tông môn trên dưới cũng nổi sóng. Thần Uyên Tử và Yến Khởi vội vàng bế quan, Tử Vi cốc trên dưới lại không dám sinh sự, đều vùi đầu tu luyện, ý đồ Đông Sơn tái khởi. Người lo tới chuyện này càng ít, chỉ có Mộc Thanh Nhi là thương tâm nhất.
Vốn là Lâm Nhất sẽ dẫn nàng ta về nhà. Mộc Thanh Nhi mỗi ngày đều chờ đợi, cũng tưởng tượng tình hình trên đường về, cùng với cảnh tượng khi gặp lại cha mẹ và các sư huynh đệ. Không ngờ cuối cùng lại chờ được một tin dữ như vậy!
Một mình trốn đi khóc lặng lẽ, cũng bất lực và bất đắc dĩ cho bản thân, Mộc Thanh Nhi không có tâm tư tu luyện. Ngọc Lạc Y thì muốn phá lệ nhận đồ đệ này, nhưng bị nàng ta cự tuyệt. Mộc Thiên Viễn sau khi biết được liền an ủi, sau bảy năm, bất kể là Lâm Nhất có trở về hay không hắn đều sẽ tự mình dẫn nàng ta tới Lạc Hà trấn, đưa nàng ta tới Lan Lăng độ, đưa nàng ta ngồi hải thuyền về nhà.
Như vậy, Mộc Thanh Nhi tạm thời ở lại trong Tử Vi cốc, vừa tu luyện vừa chờ đợi.
Bảy năm sau, Mộc Thanh Nhi đến luyện khí tầng thứ năm, mà Mộc Thiên Viễn cuối cùng cũng trúc cơ thành công. Những năm này vẫn không truyền đến động tĩnh có liên quan tới Lâm Nhất.
Đoán rằng hải thuyền Đại Thương sẽ lại tới, Mộc Thiên Viễn liền dẫn theo Mộc Thanh Nhi ngự kiếm bay đến Lan Lăng độ. Chờ hai tháng, quả nhiên thấy người của Thiên Long phái, lại có Mạnh Sơn theo thuyền mà đến cùng với Thái thượng Chu trưởng lão.
Gặp lại nhau, sau khi biết Mộc gia đã bị hủy, người tới không khỏi thổn thức một phen. Mà biết được Mộc Thanh Nhi đã có tu vi luyện khí tầng thứ năm, cũng muốn theo mọi người trở về. Mạnh Sơn và Chu trưởng lão rất vui mừng. Mộc Thiên Viễn tặng một số đan dược và vài món pháp khí, xem như đã tận hết tình địa chủ, hai bên cứ như vậy cáo biệt. Mà cảnh ngộ của Lâm Nhất đối với những người của Thiên Long phái này mà nói, quả thực là không thể tưởng tượng. Mộc Thanh Nhi trong lòng đau buồn, dứt khoát ngậm miệng không đề cập tới.
Sau khi nghỉ tạm ở Lan Lăng độ hai tháng, hải thuyền của Thiên Long phái quay về. Mộc Thanh Nhi một mình đứng ở đuôi thuyền, buồn bã rơi lệ! Đi rồi, sẽ không trở về nữa. Con đường này không thuộc về nàng ta. . .
Một năm này, giang hồ Lan Lăng lại trải qua một hồi náo động. Lan Lăng minh ngóc đầu trở lại, Nhất Nguyên môn lại dương oai. Nguyên Thanh không chỉ giết cha con Phó gia, còn thu phục hai trưởng lão của đối phương, cũng quét sạch dư nghiệt. Từ đó thanh danh của Nhất Nguyên môn như mặt trời ban trưa, cũng nhất thống giang hồ Lan Lăng.
Lại tám năm qua đi, Hắc Sơn tông va Huyền Thiên môn cùng nhau tiến lên, trở thành tiên môn chí tôn khiến người ta ngước vọng. Mà chính là vì không có sự ra tỏ ý của hai tiên môn này, khi ngày mở Huyền Thiên tiên cảnh tới gần, Đại Hạ lại lộ ra vẻ vắng vẻ lạ kỳ, không ai chất vấn gì về điều này.
Trên đỉnh Huyền Thiên phong đã tụ tập rất nhiều tu sĩ của Huyền Thiên môn và Hắc Sơn tông. Mấy chục tu sĩ Kim Đan này không phải là vì tiến vào tiên cảnh để tham u tầm bảo, mà là muốn bắt được Lâm Nhất đã trốn hơn mười bảy năm qua. Mà quyết nghị sau khi hai nhà thương lượng chính là bắt lấy Lâm Nhất, hai nhà cùng chia chác!
Trong Huyền Thiên tháp, Lâm Nhất đã là ba mươi tám tuổi. Mặt như dao vót, thần sắc lạnh lùng, một thân áo bào tro, không nhiễm một hạt bụi. Không biết vì sao, hắn vẫn là bộ dạng trẻ trung của mười bảy năm trước, năm tháng không lưu lại một chút dấu vết nào trên mặt hắn. Chỉ có một chỗ khác biệt là, trong con mắt bớt đi mấy phần trong sáng, có thêm mấy phần thâm trầm. Trong thần sắc cô tịch lại càng lộ ra vẻ trầm tĩnh.
Lâm Nhất ngày đêm hành công không nghỉ, lại có cho tương trợ, sau khi tiêu hao đại lượng linh thạch, tu vi của hắn đã tới Trúc Cơ trung kỳ viên mãn.
Đã nhận ra động tĩnh ngoài tháp, Lâm Nhất đang tĩnh tọa chậm rãi mở mắt. Hắn khẽ thở dài, từ từ đứng dậy. Mười bảy năm cứ như vậy trôi qua trong nháy mắt, Huyền Thiên tiên cảnh này sẽ lại mở ra à?
Giơ tay lên thu hồi tứ tượng kỳ trận, Lâm Nhất quay người lại đi tới tầng cao nhất của Huyền Thiên tháp, lẳng lặng chờ đợi!
Hơn mười ngày qua đi, xác định là trung tuần tháng tư năm đó, Huyền Thiên tiên cảnh không hề có dấu hiệu mở ra! Lâm Nhất lại nhớ tới lại nhớ tới tầng một của Huyền Thiên tháp, căn bản chẳng buồn để ý tới tiềng ồn ào bên ngoài, lại tế ra tứ tượng kỳ trận, lấy ra linh thạch bày tụ linh trận, tiếp tục thổ nạp tu luyện. . .
Cứ Như vậy lại mười năm trôi qua, Lâm Nhất đột phá tu vi Trúc Cơ trung kỳ, tu tới Trúc Cơ hậu kỳ.
Thuận tay phất đi đống mảnh vụn linh thạch, Lâm Nhất lại lấy ra tám mươi mốt khối linh thạch khảm vào tụ linh trận. Hắn thuận tay lấy ra một khối hoàng chi, bất đắc dĩ lắc đầu.