Vô Tiên

Chương 962: Chương 962: Nhàn dật (1)




Trong đại điện người đứng đầy, chính là đệ tử đời thứ nhất, thứ hai của hai môn ba viện của Huyền Nguyên quan, còn có hương thân thị trấn lân cận cùng với nhân sĩ giang hồ, một, hai trăm người tụ tập dưới một mái nhà. Trong ánh mắt kính ngưỡng của mọi người, Lâm Nhất thắp hương vái tượng thần cao lớn ba bái, sau đó tiếp nhận một bài tế văn, tụng đọc.

“Cốc lạnh xuân sinh, đông chí tân dương, tuyết bay phất phơ, tuế phú cát tượng. Nhớ tổ tiên, đạo pháp phát huy, Huyền Nguyên nhất mạch, ngàn năm tồn tại!

Mỗi một chữ của tế văn được nhẹ nhàng tuôn ra từ trong miệng Lâm Nhất, từ từ truyền tới tai mỗi người, lại theo gió tuyết bay đi xa.

Một đêm này trong phạm vi năm trăm dặm xung quanh Huyền Nguyên quan, tiếng nói thanh chính an hòa vang vọng mãi trong trong thiên địa! Trong ngàn gia vạn hộ đều có người đứng trong đêm tuyết tế bái, khẩn cầu thần linh phù hộ!

- ...Thượng hưởng!

Sau khi đọc ra hai chữ cuối cùng, tế văn từ trong tay Lâm Nhất bay lên, lại hóa thành một ánh lửa biến mất trong trời đêm.

- Lễ bái tổ tiên của đạo quan ta.

Lâm Nhất dẫn mọi người quỳ lạy tượng thần ở đại điện, lại hô lớn:

- Lễ bái lân tổ sư của Huyền Nguyên quan.

Thiên Phúc quỳ xuống trước, sau đó là đám người đông nghìn nghịt. Lâm Thúy Nhi và Mộc Thanh Nhi ở bên cạnh cũng cúi người làm lễ để tỏ kính ý!

Trên thềm đá trước đại điện, trong bông tuyết bay chậm. Lâm Nhất chắp tay sau lưng thần sắc lạnh lùng nhìn tất cả. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt và sắc đêm hòa thành một thể.

Đêm đông chí, Lâm Nhất lại dẫn theo Thiên Phúc quay trở về Tiểu Thiên Tiểu Thiên ao, cùng Mộc Thanh Nhi uống rượu tới bình minh! Sau đó, hắn không cho hậu nhân của Lâm gia đi theo, hậu viện cũng từ từ trở thành cấm địa của gia tộc. Người lui tới chỉ có đồ đệ và muội tử, thỉnh thoảng còn có Mộc Thanh Nhi từ trên trời bay xuống.

Thiên Phúc và Thúy Nhi đã là người già phàm tục, tuy có tu vi Tiên Thiên nhưng vẫn không thắng được tuế nguyệt như đao. Hai người ngày một già đi, thọ nguyên không còn nhiều. Lâm Nhất đành phải cho bọn họ ăn đan dược cố bản bồi nguyên, lại giúp họ điều trị khí mạch, không gì ngoài thủ đoạn kéo dài tuổi thọ mà thôi!

Nhớ tới tình trạng trước mắt của Mộc Thanh Nhi, Lâm Nhất chia xẻ tâm đắc về trúc cơ của mình với nàng ta. Hắn lại ở trong Càn Khôn giới của mình vơ vét một phen, tìm ra mấy bình đan dược tương quan đem tặng.

Một ngày này, trong tĩnh thất, Lâm Nhất nói về chỗ khác nhau giữa Tiên Thiên và Luyện Khí cho Thiên Phúc nghe.

Cảnh giới Tiên Thiên và thuật luyện khí trong phàm tục, hai cái tương đương nhau về lý, chỉ khác một chút, mà muốn phá tan sự khác biệt giữa tiên phàm lại cực kỳ gian nan. Trừ ràng buộc của bản thân ra, cảm ngộ đối với đại đạo chí lý càng khó có thể truy tìm. Như Chân Nguyên Tử ngộ đạo khi đứng trước sinh tử, chỉ có thể ngẫu nhiên hiểu chứ không thể dùng lời mà nói.

Thiên Phúc và Thúy Nhi chính là nhờ cơ duyên, được Lâm Nhất mạnh mẽ đả thông huyền quan mới có tu vi Tiên Thiên, thậm chí là hưởng thọ cao. Hai người muốn tu thành thuật trường sinh thì chỉ có thể là hy vọng xa vời.

Cho dù là như vậy, Lâm Nhất cũng không ngại phân trần một hai với bọn họ. Thí dụ như một người lên núi, khi khó có thể lên đỉnh, có người đến chính miệng miêu tả về sự phong quang vô hạn của ngọn núi cao và hiểm trở, chính là sự an ủi đối với người mất mát. Thế là Thiên Phúc và Lâm Thúy Nhi trong lòng có thêm mấy phần cảm ngộ và thoải mái. Có lẽ, đây mới là ý đồ của Lâm Nhất.

Khi hai Thầy trò nói chuyệnmà cửa tĩnh thất bị người ta mở ra, Mộc Thanh Nhi lại tới, Thiên Phúc vội vàng đứng dậy bái kiến sư cô.

Trong tĩnh thất trải chiếu, bên trên là mấy bồ đoàn và một cái bàn gỗ vuông. Tất nhiên là còn có một dãy bình rượu được đặt sát tường.

- Thiên Phúc không cần phải đa lễ! Ta là chiếm tiện nghi của sư phụ ngươi rồi!

Mộc Thanh Nhi tùy ý khoát tay, liền ngồi xuống chiếu cạnh Lâm Nhất. Thiên Phúc ngồi xuống theo, cười ha ha nói:

- Sư cô sao lại nói vậy.

Mà chánh chủ thì chỉ tủm tỉm cười, nghe hai người nói chuyện.

Tóm lấy bầu rượu trên bàn gỗ rót đầy một chén rượu cho mình, rượu lạnh trong chén ngọc lại bốc ra nhiệt khí. Mộc Thanh Nhi uống một hớp nhỏ, cử chỉ tiêu sái không mất nhã ý. Nàng ta nói:

- Với tu vi của sư phụ ngươi, sớm đã là tiền bối của ta. Có điều ta biết con người hắn rất khiêm tốn, luôn nhường ta.

- tu vi của Sư phụ ta còn cao hơn cả sư cô?

Ở trong mắt Thiên Phúc, Mộc Thanh Nhi là tồn tại giống như sư phụ.

Liếc Lâm Nhất đang tựa cười mà như không phải cười, Mộc Thanh Nhi hừ nói:

- Hắn đâu chỉ cao hơn ta.

Lâm Nhất cắt ngang lời nàng ta, bỗng nhiên như có ám chỉ hỏi:

- Ngươi vì sao không bế quan tu luyện?

Sau khi lần trước Mộc Thanh Nhi rời đi, Lâm Nhất vốn tưởng rằng nàng ta sẽ bế quan tu luyện, thử trúc cơ. Nhưng mới qua được mấy ngày, vị cao nhân của Thiên Long phái này lại chạy tới, rõ ràng là trong lòng có tích tụ.

- Đổi lại là người khác, có tâm đắc và đan dược hỗ trợ trúc cơ của ngươi, sợ là đã muốn lập tức bế quan thử trúc cơ rồi! Nhưng ta...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.