Lâm Nhất không chút dây dưa, xông thẳng trời mây. Ngay lúc hắn sắp sửa đi xa, nhịn không được quay đầu nhìn lại. Tinh thể cô độc, Đại Thương, Đại Hạ cùng với hết thảy Cửu Châu trên đó tận thu vào đáy mắt. Thoáng sát na, non xanh núi biếc cùng triệu ức sinh linh, huyên náo hỗn loạn cùng thất tình chìm nổi, hết thảy gào thét sâu trong thần hồn, lại như thủy triều đột nhiên rút sạch. Tâm cảnh theo đó khẽ động, hơi có gợi nhớ, hơi có lắng đọng, lại bất chợt nhẹ nhàng...
Mưa gió đã từng, chẳng qua là giọt nước giữa biển cả. Năm tháng phong sương, ngàn năm như giấc thoáng qua. Mây mù tan hết, thiên địa sáng trong, tất cả đều cuốn đi vào mộng...
Bất quá, chỉ có trải qua sinh tử luân hồi mới có thể đoán được chân ngã và huyễn tượng. Nhìn ra nguyên cớ, tham ngộ sinh tử tồn vong, hiểu đạo hư vô, mới có thể quay về gốc rễ thiên địa.
Nhớ được có vị lão giả nói qua, phản phác quy chân, thuận theo thế tục, quán thông lĩnh hội, thần tình tự đắc (được), linh sẽ thần ngộ, tan vào tự nhiên, quên mất sinh tử, mới có thể tu tới cảnh giới cửu chuyển huyền diệu.
Cái gọi là cảnh giới huyền diệu, chính như Động Huyền kinh miêu tả, trong trống rỗng có động thiên. Lấy vật từ hư vô, Thiên Địa Vô Cực...
Lâm Nhất thở dài một hơi, khe khẽ lắc đầu. Hắn liếc Hậu Thổ tiên cảnh dưới biển Cửu Châu một cái thật sâu, rồi quay đi giơ tay lên. Trong một đoàn pháp lực quấn quanh, Huyền Thiên châu lóe lên sáng ngời...
...
Trong Long Đàm, Thương Quý đóng chặt hai mắt, lại vẫn cứ không che dấu được ý cười trên mặt.
Một giọt Long Huyết, cộng thêm công sức mười năm, quả nhiên tu đến cảnh giới Kim Tiên sơ kỳ viên mãn. Chiếu tốc độ này, bước vào tiên đạo đỉnh phong thành tựu Thần Long chi vị đã ở ngay trước mắt!
Khó cấm đắc ý, khóe mắt Thương Quý mở nhẹ, hai tay nắm chặt. Lập tức, trên cánh tay thô tráng lồi ra từng mảnh lân giáp, trong ánh sáng bạc chớp động nhiều thêm ba phần tia sáng vàng thần dị, nhìn vào liền khiến người sinh tâm ngạo nghễ.
- Ha ha! Đợi đến ngày trở thành chí tôn chín tộc, chuyện đầu tiên cần làm liền là diệt đi Lâm Nhất... Thôi! Cần gì phải so đo với người chết, đến lúc đó nghe nghe ý kiến mấy vị trưởng lão xem thế nào...
Thương Quý ưỡn ngực, nhất thời phấn chấn không thôi. Trong u ám, vị đồng bạn kia còn đang trôi lơ lửng, tứ chi duỗi dài, không thấy nhúc nhích. Hắn từng nuốt một giọt Long Huyết, tu vị lại hoàn toàn không có dấu hiệu đề thăng, đúng là đạp hư một trường đại cơ duyên!
- Lâm Nhất, cứ việc ngủ đi, tốt nhất đừng tỉnh lại, ha ha!
Thương Quý thầm cười một tiếng, không kìm được ngẩng đầu nhìn lên. Lại mười năm qua đi, Long Huyết còn sẽ đúng hạn giáng xuống ư?
Liên tiếp mấy canh giờ, hai mắt Thương Quý không chớp lấy một lần, nhìn chăm chăm mặt đầm. Đột nhiên, hắn giật mình trong lòng. Chỉ thấy dưới Long Đỉnh treo cao bỗng chớp qua một tầng ánh sáng vàng, tiếp đó từ từ hội tụ, rồi như tinh hồng cuồn cuộn trút thẳng xuống.
- Tới, tới, lại tới nữa rồi, sư phụ phù hộ...
Tuy từng trải qua, Thương Quý vẫn nhịn không được há hốc mồm, vẻ tham lam bừng bừng như muốn thiêu đốt hai mắt. Long Đỉnh không dễ bóc mở, nay đã là lần thứ ba. Không cần nghĩ nhiều, nhất định là sau khi Thương mỗ ta tới đây, Long Đỉnh thấy Chân Long khó tìm, mới gấp gáp truyền thừa a! Nếu không há sẽ có dị trạng này...
Thời này khắc này, Thương Quý sớm đã ném Lâm Nhất ra xa xa. Ở trong mắt hắn, mình mới chính là truyền nhân Thần Long.
Trong nháy mắt, tia sáng vàng mang theo một giọt Long Huyết rơi xuống cách năm mươi trượng.
Thương Quý há mồm, kiệt lực cuồng hấp. Nhưng tia sáng kia căn bản không nghe sai bảo, thoáng dừng lại, sau đó nghiêng nghiêng rơi hướng đối diện.
Thấy thế, Thương Quý trợn mắt há mồm. Đúng lúc này, một đạo pháp lực mạnh mẻ đột nhiên ập đến, chém thẳng vào tia sáng vàng, thoáng chốc chẻ đôi giọt Long Huyết làm hai nửa. Cũng nháy mắt này, đột nhiên có người dùng thần thức truyền âm:
- Cơ duyên vận khí đều là cướp tới, đoạt tới, còn không mau động thủ cho lão phu...
Thương Quý thất thần, nhất thời không biết xoay sở. Nửa giọt Long Huyết chuyển hướng bay tới, bị hắn vội vàng nuốt xuống. Trong thần thức lại vang tiếng truyền âm:
- Vương giả chí tôn vương liền phải tâm ngoan thủ lạt, không cho đối thủ nửa phần cơ hội thở dốc...
Thương Quý đột nhiên kinh tỉnh lại, đảm khí lớn dần, đứng thẳng người dậy, như thiểm điện xông tới trước mặt. Long Huyết bị ngăn trở, nửa giọt còn lại hơi hoãn chậm tốc độ, so ra sao bằng được thế lao tới điên cuồng của hắn, nháy mắt liền đã bị nuốt vào trong bụng. Đồng thời, trên Long Đàm có người giận dữ hét:
- Tiểu tạp chủng vô sỉ...
Trong lòng giật mình, Thương Quý quay lại chỗ cũ ngồi xuống, lại không giấu được kích động thở dốc lia lịa, trong hai mắt chớp động hung quang, mang theo thẹn phẫn khó nói nên lời, hận nói:
- Hừ! Ta không phải tạp chủng, ta là Chân Long...
Ngoài Long Đàm, Viêm Liệt nộ khí xung xung lao tới, lại bị Qua Y ngang ngược ngăn trở, đối phương tỏ vẻ khá là đành chịu vung tay với mấy người xung quanh, tỏ ý nói:
- Đây là nơi đặt Long Đỉnh, cấm địa chín tộc, không được vô cớ kề cận, Viêm huynh bớt giận...
Viêm Liệt thế đi chợt ngừng, hai mắt hơi trừng, quát:
- Qua Y, muốn tìm đánh?
Nói rồi, hắn không chút ngập ngừng vung nắm tay lên.
Qua Y lùi ra sau hai bước, ra vẻ vô tội nói:
- Ta đã chia Long Huyết làm hai nửa, ngươi còn muốn thế nào?
Viêm Liệt giận nói:
- Mười năm trước, chẳng phải ngươi nói nếu có Long Huyết nhỏ xuống, Lâm Nhất và Thương Quý một người một giọt, tại sao lại lật lọng, trong mắt ngươi còn có chín tộc không...
Qua Y hai tay trải ra, biện giải nói:
- Không sai a! Ta sớm đã nói rõ muốn ra tay tương trợ, chỉ có Long Huyết một sẻ làm đôi, hai người hắn mới có thể công bình đều dính, ngươi đừng hiểu lầm ý ta...
- Ngươi...
Viêm Liệt giận không thể át, vung quyền muốn đánh. Xích Hạ và đám trưởng lão kịp thời hiện thân khuyên ngăn, hắn tức tối giậm chân, gầm nói:
- Để ta bắt tên tạp chủng tự ý làm xằng kia...
Qua Y sắc mặt trầm xuống, nghĩa chính từ nghiêm quát:
- Thương Quý chính là một trong hai truyền nhân Long Tộc ta, không được vô lễ!
Hắn lại quay sang đám người Xích Hạ chắp tay nói:
- Truyền thừa giáng xuống, Thương Quý kia gấp gáp làm bừa, cũng có thể hiểu được, không ngại dừng lời lẽ khuyên nhủ, dặn chớ vì cái nhỏ mà mất cái lớn...
...