Vô Tiên

Chương 1471: Chương 1471: Nhất kiểm gian tiếu (2)




Hừ! Cấm bài đó thì cho ngươi mượn ngắm mười ngày, đến lúc đó chẳng phải là vật quy nguyên chủ sao. Muốn chiếm tiện nghi của bổn cô nương à, đó là người si nói mộng thôi! Huyễn thuật có thể qua mắt tu sĩ Hóa Thần, thật sự khiến người ta chờ mong! Tiểu tử xấu xa, chớ có để đối diện nhau mà không nhận ra! Hắc hắc.

Phía sau có động tĩnh dị thường, khiến cho Lâm Nhất vừa quay đầu lại nhìn. Ngoài Mấy trượng, Hoa Trần Tử vẫn vui mừng không thể nén được, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.

Một tiểu pháp thuật mà thôi, có cần phải vui tới vậy không? Lâm Nhất lắc đầu, tiếp tục đi, có người lại oán giận:

- Nơi này thần thức không thể rời thể, mặc dù có thể miễn cưỡng giải đọc pháp quyết trong ngọc giản, nhưng lại không thể thử thật giả? Lão nhân, ngươi đừng có lừa ta đó.

- Đợi đi qua nơi này rồi thử cũng không muộn.

Lâm Nhất nhẹ giọng đáp lại.

Hoa Trần Tử bất đắc dĩ chu miệng lên, đành phải cất ngọc giản vào trong tay áo. Bên trong có may một cái túi kín, rất là tinh xảo. Vô dụng Tu vi bị phong ấn, túi Càn Khôn không có tác dụng, nơi này có thể giấu mấy món bảo vật nhỏ để đề phòng bất ngờ. Sau đso, nàng ta đuổi theo, hỏi:

- Lão nhân, hiện tại là tướng mạo thật của ngươi hay là đã dịch dung rồi.

- Ngươi nói thử xem.

Lâm Nhất đột nhiên đi nhanh hơn, lập tức bỏ lại nữa tử đó xa hơn mười trượng, lúc này mới thong dong điềm tĩnh xem khối cấm bài trong tay.

...

Sau năm ngày không ngừng không nghỉ, hai người đã để lại sa mạc hơn bốn ngàn dặm lại phía sau, mà con đường phí trước thì vẫn không thấy điểm cuối.

Tuy Hoa Trần Tử không phải người phàm tục, lại phải hoàn toàn dựa vào thể lực mà đi, sớm đã mệt mỏi vô cùng. Tuy nói có lòng muốn nghỉ ngơi, nhưng người đi trước lại không hề có vẻ mệt mỏi, căn bản không có dấu hiệu dừng lại. Rơi vào đường cùng, nàng ta đành phải vừa càu nhau vừa đi sát theo bên cạnh.

Lâm Nhất chỉ lo đi đường, hồn nhiên không để ý tới tất cả xung quanh, chỉ đắm chìm tâm thần trong cấm bài trên tay.

Ngũ hành cấm pháp của Mặc môn bác đại tinh thâm, có thể thuận tay thành cấm, thành phù, uy lực không tầm thường. Lâm Nhất nghiên tu môn này nhiều năm, nhưng chỉ hiểu biết sơ sơ về 'Âm Dương Cấm' và 'Địa Khốn Cấm'. Muốn tiến dần từng bước trở thành đại gia cấm pháp thì vẫn còn sớm lắm. Hiện giờ có được cấm bài do môn chủ Mặc môn luyện chế, vừa hay có thể tham khảo nghiền ngẫm một phen, nói không chừng sẽ có thu hoạch khác.

Cấm bài luyện chế từ mặc ngọc này không lớn, tay có thể nắm được, có chút tinh xảo. Thần thức thấm vào trong đó, vạn thiên trận phạm rắc rối phức tạp, khiến người ta khó phân biệt.

Thiên sát, địa khốn, phong vân, sinh tử và âm dương của Ngũ hành cấm pháp, đối với Lâm Nhất mà nói thì không xa lạ gì. Tập trung nghiên cứu, sau hai ngày hắn đã từ trong pháp trận hỗn loạn tìm thấy chút manh mối, không khỏi ngạc nhiên không thôi. Ngũ hành cấm pháp trong đó không phải là đơn nhất thành trận, mà là đan xen với nhau mà diễn biến ra nhiều pháp trận bất đồng hơn. Từ một sinh hai, từ hai sinh bốn, từ bố sinh tám... Thậm chí là vô cùng tận, thay đổi liên tục, uy lực theo đó mà nhân lên.

Trong một chiếc cấm bài nho nhỏ không ngờ nạp hết ngũ hành, bao quát thiên địa, có thể nói là huyền diệu vạn đoan, khiến cho Lâm Nhất khâm phục không thôi.

Năm đó ngọc giản có được từ trong túi Càn Khôn của Đạo Tề môn Văn Đạo Tử chỉ có pháp quyết pháp trận của ngũ hành cấm pháp, cùng với đạo thôi diễn phu trận. Không có ai chỉ điểm, không có cấm pháp chân thật để tham khảo, tuy Lâm Nhất đã nghiên tu nhiều năm nhưng tiến cảnh vẫn rất chậm. Mà hiện giờ có thể tận mắt nhìn thấy cấm bài cao nhân Hóa Thần của Mặc môn luyện chế, thật sự là giúp hắn có được không ít lợi lộc. Chỉ có điều bên trong bài này không ngờ chứa một dòng ấn ký của thần thức, chắc là Hoa Trần Tử lưu lại.

Thôi diễn pháp trận lâu, cực kỳ tiêu hao tâm thần, cứ như vậy ba ngày trôi qua. Lâm Nhất không thể không buông cấm bài trong tay xuống. Nghe thấy phía sau có tiếng hô, hắn bước chậm lại.

- ... Cứ đi từng bước thế này, sợ là ngày tiên cảnh cửa sắp đến rồi, chúng ta vẫn chưa ra khỏi nơi này. Đây chính là lộ trình hơn mười vạn dặm đó. Lão nhân, khi ngươi cưỡi gió mà đi, tư thế cực kỳ hiên ngang, khiến người rất hâm mộ. Ngươi và ta kết bạn đồng hành, vượt Sinh tử chi địa, coi như là có chút giao tình, ta còn không ngại đưa cấm bài cho ngươi mượn xem thêm mấy ngày... Lão nhân, ngươi động tâm rồi à? Hì hì.

Chợt thấy Lâm Nhất dừng bước và xoay người lại, Hoa Trần Tử vội vàng đi lên mấy bước, không quên trình ra bộ mặt tươi cười lấy lòng. Lập tức, nàng ta liền thở hổn hển mấy cái, mảnh mai như liễu trong gió, khiến người ta không đành lòng ruồng bỏ.

Nhìn Hoa Trần Tử điềm đạm đáng yêu, Lâm Nhất bất động thanh sắc. Nữ tử này giở ra bộ dạng suy nhược, lại tóc tay quần áo không loạn, khí tức vững vàng, mặt mày vẫn nguyên vẻ giảo hoạt trước sau như một. Hắn tay vuốt râu dài, nhíu mày khó xử nói:

- Người già nên nghễnh ngãng, khó tránh khỏi có lúc nghe không rõ, ngươi vừa rồi nói đưa cấm bài cho ta mượn thêm mấy ngày à.

Hoa Trần Tử cau chóp mũi, hậm hực nói:

- Rời khỏi Cửu nguyên thì trả lại là được, không sợ người chối cãi!

Nàng ta lại thay đổi thần sắc, vội vàng năn nỉ:

- Lão nhân, giờ đã như ước nguyện của ngươi rồi, có thể thi triển thân thủ không?

Trên mặt Lâm Nhất lộ ra nụ cười, thuận tay rũ gân giao ra, nói:

- Tiểu nha đầu, để ta dẫn ngươi một đoạn đường.

Vẻ mặt cười gian đó là ý gì? Hoa Trần Tử vươn tay ra nắm chặt gây giao, lập tức tỉnh ngộ. Dày vò năm ngày như vậy, thì ra là sớm có dự mưu rồi. Mà mình vừa nói ra miệng, đành phải để cấm bài tiếp tục nằm trong tay hắn. Lão nhân này đúng là gian trá! Trong nháy mắt, nàng ta đã bị gân giao kéo căng kéo bay lên. Mà nàng vẫn khó chịu hô:

- Đồ dối trá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.